Chương 1072 Lưu Quang phù
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã mấy chục xuân thu.
Mấy chục năm qua cũng là những năm tháng thái bình hiếm có trên Trường Thanh giới.
Chiến tranh không tiếp diễn, các tiên nhân cũng rất yên ắng.
Thư Vô Ninh chưởng quản Mặc Châu, thực lực của cô không đủ, vì vậy cực kỳ coi trọng quy củ.
Người tu tiên theo đuổi tiêu dao tự tại, tung hoành thiên hạ, đa phần là không tuân thủ quy củ.
Thế nhưng Thư Vô Ninh dựa lưng vào núi lớn, thủ đoạn cũng quá nhiều, lại được Ninh Dạ chỉ điểm, giỏi ứng biến, biết tiến thoái, nắm giữ chừng mực giữa ứng biến và quy củ, siết chặt cả đám đại năng.
Tuy chưa thể nói là từ nay thiên hạ thái bình, thế nhưng chuyện tiên nhân gây họa cũng bớt đi nhiều.
Tiên nhân gây họa ít đi, thịnh thế cũng tới.
Khi các tiên nhân không làm chuyện ác mà chuyển sang làm chuyện tốt, đúng là lợi cho thiên hạ.
Chưa nói chuyện khác, hô mưa gọi gió, tạo phúc một phương chỉ là chuyện đơn giản, hạ bút thành văn.
Yêu cầu của dân chúng cũng thấp, có cơm ăn, không phải động một chút là bị giết, như vậy đã đủ rồi.
Vì vậy tiếng cười nói trong Trường Thanh giới bắt đầu tăng dần, còn có không ít người lập bài vị trường sinh cho Thư Vô Ninh, vô tình lại trở thành phật sống của vạn nhà.
Ninh Dạ lại không cho là đúng, ngược lại răn dạy Thư Vô Ninh vài câu.
Vì vậy Thư Vô Ninh cực kỳ khó hiểu.
Ninh Dạ lại nói cho cô: “Cứ làm chuyện tốt nhưng không nên để lại tiếng tốt. Thiện ở trong tâm, không ở trong tiếng, nếu có tiếng tốt, ngược lại thành gánh nặng.”
Thư Vô Ninh càng thấy khó hiểu; “Chỉ nghe nói thiên hạ có người mau danh chuộc tiếng, chưa từng nghe nói có người làm việc thiện nhưng chỉ lưu ác danh.”
Ninh Dạ giải thích: “Người mua danh chuộc tiếng là vì thực lực không đủ, phải có chính nghĩa trên người, dùng tiền bảo vệ mình. Nhưng đối với người có thế lực hùng hậu, ngược lại tiếng thiện lại thành vướng bận. Những kẻ nấp trong bóng tối ngấp nghé ngươi sẽ cảm thấy ngươi lòng mang thiên hạ, dân chúng thiên hạ đều là nhược điểm của ngươi, yếu điểm của ngươi. Nếu có ngày nào đó bọn chúng dùng dân chúng thiên hạ làm nhược điểm uy hiếp ngươi, ngươi định làm gì?”
Thư Vô Ninh hiểu ra: “Hóa ra là thế. Đệ tử thụ giáo. Nhưng sau này đệ tử nên làm thế nào?”
“Chỉ đặt quy củ, bất kể thiện ác.”
Thư Vô Ninh coi đây là cơ sở, chấn chỉnh lại mọi chuyện lúc trước, tất cả đều tuân theo luật pháp, dáng vẻ như muốn biến Trường Thanh tiên giới thành thế giới luật pháp.
Nhưng Ninh Dạ biết đây chỉ là hão huyền.
Thế giới này không phải thế giới cũ, lực lượng một cá nhân có thể bằng cả đạo quân trăm vạn người, ý nghĩ của một người có thể định đoạt thương sinh.
Dẫu sao vẫn phải để tiên phàm ngăn cách mới có thể loại trừ tai họa vĩnh viễn.
Chớp mắt lại qua mấy năm, thế lực của Thư Vô Ninh ở Mặc Châu cũng từ từ vững chắc, bản thân cũng nhanh chóng trưởng thành, đã là Vô Cấu.
Nhưng dẫu sao thời gian tu hành của cô cũng ngắn, trong thời gian ngắn không có hy vọng xung kích lên Niết Bàn,
Cũng may Thư Vô Ninh tự biết chuyện này nên không định dùng lực ép người, ngược lại con đường phù đạo của bản thân đã có bản sắc riêng.
Bây giờ cô đã là đại sư phù đạo xuất sắc nhất Trường Thanh giới, không dùng Vô Thiên thuật cũng có thể chế tạo phù lục siêu nhất phẩm.
Ngày hôm nay Ninh Dạ đang tu hành, chợt nghe bên ngoài có tiếng động.
Ninh Dạ mỉm cười, Thư Vô Ninh bước vào.
Cười khanh khách quỳ xuống: “Sư phụ!”
“Thấy ngươi vui mừng như vậy, chắc có tin tức tốt?” Ninh Dạ cười nói.
Thư Vô Ninh quỳ gối: “Không phụ mong đợi của sư phụ, đệ tử đã chế được Lưu Quang phù.”
Nói xong dâng một chồng phù lục lên.
“Ồ?” Ninh Dạ vui mừng.
Phù lục này là y muốn Thư Vô Ninh chế tạo, trước đây không có loại phù này, là Ninh Dạ cải tiến pháp môn Quang Độn của bản thân, lại yêu cầu Thư Vô Ninh dùng pháp môn phù đạo thể hiện lại.
Yêu cầu như vậy là vì tương lai phi thăng cần đến.
Tinh La vạn giới, khoảng cách xa xôi, dẫu có Thiên Tằm cũng không biết khi nào mới tìm được một bảo địa.
Cũng may trong số di vật của Thánh Nhân kia có một tinh đồ nửa tàn khuyết, đánh dấu một số tinh giới, nhưng đường xá cũng khá xa xôi.
Muốn giải quyết vấn đề này thì cần có tốc độ nhanh hơn.
Ninh Dạ giỏi về Quang Đạo, tốc độ thì không thành vấn đề.
Vấn đề là những người khác thì sao, Thiên Tằm thì sao?
Cho nên cần y chia sẻ Quang Đạo của mình cho những người khác, đặc biệt là Thiên Tằm.
Vì vậy trọng trách này được giao cho Thư Vô Ninh.
Giờ phút này, cuối cùng Thư Vô Ninh không phụ ủy thác của y, hoàn thành kỳ vọng.
Ninh Dạ nhận lấy phù lục, đã phát động Vô Thiên thuật, tiếp tục tăng cường.
Tạo Hóa thần tọa và Vô Thiên thuật được vận dụng đồng thời, phù lục trong tay chậm rãi biến mất, xuất hiện tầng tầng hào quang.