← Quay lại trang sách

Chương 1081 Rời khỏi 2

Chưởng môn nhân của thất đại môn phái đều là người biết đại thế hoặc gần gũi với Ninh Dạ, cơ bản không gây nên sóng gió gì.

Ngoài những nhân vật đỉnh phong này ra còn hơn ba trăm tu sĩ Vô Cấu, hơn bốn ngàn tu sĩ Vạn Pháp cùng mười vạn tu sĩ Hoa Luân cùng tham gia.

Có thể nói lần này Ninh Dạ đã mang đi hơn nửa lực lượng của Trường Thanh giới.

Thật ra đối với cả Ninh Dạ hay tiên nhân lưu thủ Trường Thanh giới, đều là chuyện tốt.

Chẳng phải có một chuyện cười như thế này ư?

“Ngươi nhảy ra ngoài làm, chắc chắn thu nhập tăng gấp đôi. Đám người các ngươi ở lại, bọn họ đi rồi, chắc chắn thu nhập của các ngươi cũng tăng gấp đôi!”

Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Tham gia đợt đại viễn chinh này là mạo hiểm, đại thành đại bại đều chưa biết được.

Lưu lại làm ngư ông đắc lợi, bớt người tranh đoạt tài nguyên, cơ hội thăng cấp cũng nhiều lên.

Mọi người đều vui vẻ.

Nhưng muốn hoàn thành đại viễn chinh cũng phải có không ít công tác chuẩn bị.

Đương nhiên người ở lại muốn chiếm đoạt tài nguyên, người đi cũng không định làm lợi cho người ở lại: đặc biệt là khi mọi người đã thấy tin tưởng về kế hoạch của Ninh Dạ.

Thế là trong lúc nhất thời, người của các môn phái thi nhau nghĩ đủ mọi cách chuyển tài nguyên vào Tri Vi giới: Tuy Ninh Dạ không cho bọn họ cả một khu vực, nhưng ít nhất cũng cho bọn họ một góc nhỏ.

Mọi người đều muốn phát triển, bảo vệ mảnh đất nhỏ của bản thân, mỗi người đều muốn mở một động thiên trong Tri Vi giới, tạo thành giới trong giới.

Thế là các đại môn phái thường xuyên trình diễn tiết mục như sau:

“Con mẹ nó, ngươi định chuyển sạch cả môn phái hay sao?”

“Đủ rồi, cái này tuyệt đối không được, đây là bảo vật trấn phái, không thể để ngươi mang đi được!”

“Ngươi đừng nói đầu tư đầu tư với ta, ta không biết cái gì là đầu tư. Trồng trọt à, ngươi tu hành đến bước này chẳng lẽ là để chạy đi trồng trọt?”

“Thằng nhãi được lắm, ông đây không cho, ngươi lại dám trộm? Ngươi định làm phản hả... cho dù đi rồi vẫn là người trong bổn môn!”

“Ngươi tưởng ngươi gả rồi sao? Gả rồi cũng không có nhiều đồ cưới như vậy...!”

“Phượng chưởng giáo, chừa lại ít tài nguyên cho lũ trẻ đi, ngài chỉ thiếu nước đào cả cây đi... Cái gì? Ngài định đào thật à? Cho dù ngài có là chưởng giáo đi nữa ta cũng tuyệt đối không đồng ý... Tương lai cũng không được... nói cái gì cũng không được."

Vô số trận đấu khấu như vậy diễn ra liên tục.

Ninh Dạ đã tung mồi, tiếp theo y không cần cướp, mọi người sẽ tự đưa tài nguyên tới đầu tư.

Thế mới nói, điều động theo cách tích cực còn hiệu quả hơn cướp đoạt nhiều.

Ninh Dạ cũng thở phào một tiếng.

Vòng gọi vốn A thành công.

Tiếp theo sẽ là đại viễn chinh. Chỉ cần hoàn thành bước thứ nhất của đại viễn chinh, kế tiếp có thể mở rộng vô hạn.

Vì vậy thời gian này Ninh Dạ thường xuyên ngắm tới ngắm lui cái tinh đồ rách nát kia.

❖ ❖ ❖

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã ba năm.

Cuối cùng cũng đến thời khắc đại viễn chinh.

Khác với trong quá khứ, lần này không cần Lưu Kim toa, Ninh Dạ trực tiếp tung Thiên Cơ điện ra, chứa cả mấy ngàn người.

Y nhìn Thư Vô Ninh, mỉm cười nói: “Sư phụ phải đi rồi, sau này nơi này dựa cả vào ngươi.”

Thư Vô Ninh vành mắt ửng hồng, kéo tay Ninh Dạ: “Sư phụ còn chưa tu luyện tới đỉnh phong, sao phải gấp gáp như vậy.”

“Dọc đường cũng sẽ tu hành, như vậy không lãng phí thời gian.”

Ninh Dạ nói có lý, Thư Vô Ninh nghe xong lại giận dữ: “Sư phụ, chẳng lẽ lúc này không nên nói mấy lời lưu luyến không rời à? Ngài nói vậy, đệ tử... đệ tử làm sao cảm động được?”

Ninh Dạ cười nói: “Ta đâu cần một đệ tử chỉ biết cảm động.”

Y lau nước mắt trên mặt Thư Vô Ninh: “Đừng khóc, bây giờ ngươi cũng là một trong những chí tôn tiên giới rồi, khóc lóc còn ra thể thống gì, còn ai để ý tới uy nghiêm của ngươi? Nhớ kỹ, đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi.”

Thư Vô Ninh tức giận thở hổn hển, càng muốn cúi đầu: “Lúc nào cũng thế, chỉ biết nói mấy câu khó hiểu.”

Không ngờ trên đầu nặng trịch, chẳng biết từ lúc nào Ninh Dạ đã đặt một cái vương miện lên đầu cô.

Y mỉm cười nói: “Long Huyết vương quan của Thánh Vương các, bây giờ ngươi có vương miện thật rồi.”

Kim Thế Chung tức tới nổ phổi: “Ngươi đã nói đồ của chúng ta là dùng để mở rộng Tri Vi giới.”

Ninh Dạ trả lời: “Thiếu một món có sao đâu, hơn nữa vẫn tính cống hiến của ngươi như trước.”

“...”

Kim Thế Chung cũng là loại hám lợi, đã gia nhập đại viễn chinh, thế là lôi cả bảo bối cuối cùng ép đáy hòm của Thánh Vương các ra, không ngờ vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn lưu lại ở Trường Thanh giới.

Hắn có thể tưởng tượng được bộ dạng nhảy dựng lên chửi đổng của Nhậm Phượng Long.

Ninh Dạ đã ôm Thư Vô Ninh vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Thư Lang không tệ.”