← Quay lại trang sách

Chương 1082 Dọc đường

Thư Vô Ninh không ngờ y lại nói câu này, gương mặt không khỏi đỏ lên: “Sư phụ!”

Ninh Dạ xoa đầu cô nói: “Tu tiên giả cũng phải có chuyện đại sự của cuộc đời chứ?”

“Không được... ta phải đợi sư phụ về đã.” Thư Vô Ninh luôn miệng nói không được, nhưng lời ra tới miệng lại tự động thay đổi.

Ninh Dạ cười nói: “Được!”

Thư Vô Ninh vui mừng: “Thế bao giờ sư phụ về?”

Ninh Dạ suy nghĩ, lại lắc đầu nói: “Ta không biết. Nhưng... chẳng phải ngươi có Lưu Quang phù à? Rảnh rỗi có thể gửi thư cho ta.”

Tinh giới rộng lớn, hỏa phù bình thường không cách nào gửi thư, nhưng Lưu Quang phù lại có thể, chẳng qua đường xá xa xôi, cho dù dùng Lưu Quang phù gửi thư chắc cũng phải mất tốn nhiều năm tháng.

Thư Vô Ninh gật đầu: “Vâng thưa sư phụ.”

Nói xong cô lùi lại phía sau vài bước: “Sư phụ, đi đường cẩn thận!”

“Chúc ngươi mạnh khỏe.” Ninh Dạ khẽ mỉm cười, đã xoay người bước vào Thiên Cơ điện.

Cung điện khổng lồ ầm ầm bay lên, từ từ dâng lên bầu trời.

Xuyên qua tầng mây cương sát, hạ xuống chỗ con Thiên Tằm khổng lồ ở thiên ngoại thiên.

Thiên Cơ điện hạ xuống, mọi người đi vào bụng Thiên Tằm.

Chỉ có Ninh Dạ đứng trên đầu Thiên Tằm.

Y đứng chắp tay, mỉm cười nói: “Nhiều năm rồi, cũng đến lúc ngươi rời cương, chạy thỏa sức.”

Nói đoạn đưa tay ấn lên lưng Thiên Tằm.

Sau khi chưởng này ấn xuống, cấm chế các nơi trong người Thiên Tằm đồng thời khởi động, cấm chế trói buộc ép Thiên Tằm không được rời khỏi, lúc này đã giải trừ.

Thiên Tằm cũng nhận ra điều đó.

Oong!

Nó phát ra tiếng kêu vui mừng.

Đó là niềm trông mong tự do vô tận.

Cái đuôi lớn đong đưa, nó bơi vào sâu trong tinh hải.

Tinh hải mênh mông, nhìn ra chỉ thấy vô hạn.

Ra khỏi Trường Thanh giới, ánh mắt chỉ có thể thấy hư không vô tận.

Trong hư không không có thứ gì.

Không, chính là toàn bộ ý nghĩa của nó.

Cho dù là tu tiên giả cảnh giới Niết Bàn, muốn sinh sống trong hoàn cảnh này cũng cực kỳ khó khăn.

Từng có người thử nghiệm, phát hiện với tu vi Niết Bàn nếu ở một mình trong hư không, tối đa chỉ cố được trong ba năm.

Sau ba năm nếu không có tiên lực linh khí bổ sung sẽ khô kiệt mà chết.

Có lẽ đây là cái chết đau đớn nhất, vì tuy có thể gồng gánh ba năm, nhưng trong ba năm này cũng là tự thấy mình không ngừng tiêu tao, tới lúc cuối cùng khô kiệt, rơi vào giai đoạn đau đớn kéo dài.

Có lẽ chỉ có dị thú thiên ngoại như Thiên Tằm mới có thể không tồn tại mà không cần bổ sung cái gì, còn có thể phát triển lớn đến vậy.

Hoàn toàn không tuân thủ định luật bảo toàn năng lượng.

Do sinh sống trong cơ thể Thiên Tằm, vì vậy bên trong không cách nào mở cửa sổ, mọi người rảnh rỗi đành phải chạy lên lưng Thiên Tằm hóng gió.

Sau đó mãi cũng thành quen, dứt khoát xây dựng trên lưng Thiên Tằm.

Tới giờ bụng tằm là địa điểm nghỉ ngơi tu hành, phần lưng là nơi rảnh rỗi ngắm cảnh - tuy chẳng có cảnh gì mà ngắm.

Vì vậy Ninh Dạ lại làm một cung điện nhỏ trên lưng Thiên Tằm, đại đa số thời gian sinh sống trên lưng: Dường như hư không không ảnh hưởng gì tới y.

Chuyện này cũng khiến rất nhiều người kinh ngạc.

Nếu y bị ném vào hư không, không khéo còn sống được tám mươi đến một trăm năm.

Nhưng nghĩ lại thì đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, cũng không ai hâm mộ.

Thế nhưng có một điều bọn họ đã sai, Ninh Dạ hoàn toàn không bị hư không ảnh hưởng. Đừng nói tám mươi tới một trăm năm, cho dù có sống tới lúc hết tuổi thọ cũng không thành vấn đề.

Lý do là vì Ninh Dạ được khí vận che chở.

Không, không nên nói là khí vận, nói đúng hơn là thiên đạo.

Đây là cảm thụ lớn nhất của Ninh Dạ từ khi đi vào hư không.

Y đã dần dần hiểu được, Thiên Tằm có thể sinh sống trong hư không là vì nó là con của thiên đạo.

Nói là con của thiên đạo có vẻ hơi trừu tượng nhưng dễ hiểu.

Thiên đạo coi tinh la vạn giới là tiêu chuẩn, tẩm bổ vạn vật, không phải dựa vào linh khí mà dựa vào một thứ gì đó càng huyền ảo thần bí.

Có lẽ là bản thân đạo tắc.

Ninh Dạ nhận được khí vận, đi thuận lòng trời, được thiên đạo tán thành, vì vậy y cũng được một bộ phận thiên đạo tẩm bổ.

Cho dù không có linh khí vẫn có thể tồn tại.

Nhưng không nghĩa là y có thể thoát ly Thiên Tằm hành động.

Đừng nhìn Thiên Tằm chậm rãi di chuyển trong hư không, chẳng qua là không có thứ gì đối chiếu.

Từng có đại năng Niết Bàn định so tốc độ với Thiên Tằm, bay khỏi Thiên Tằm, kết quả là chớp mắt đã không còn hình bóng.

Cũng may Ninh Dạ phát cho mỗi người tấm Lưu Quang phù, tên kia phải dùng Lưu Quang phù mới có thể trở lại lưng Thiên Tằm. Đến lúc xin thêm tấm nữa bị Ninh Dạ mắng cho một trận, phạt lao động ba ngày mới được phát cho tấm khác.

Từ đó trở đi mọi người đều học khôn, không dám tự tiện rời khỏi.