Chương 1083 Vực Ngoại Thiên Ma 1
Bây giờ, người có thể rời khỏi Thiên Tằm bay lượn tự do chắc chỉ có số ít tinh thông Quang đạo như Ninh Dạ, Trì Vãn Ngưng. Nhưng Quang đạo của Ninh Dạ không phải Thiên Tằm, đọ sức với Thiên Tằm mấy hôm là kiệt sức, không đi nổi nữa.
Đương nhiên trên người Thiên Tằm cũng không phải không có việc gì làm.
Cần mở rộng Tri Vi giới, cũng phải bảo dưỡng trong người Thiên Tằm.
Năm xưa Thiên Cơ môn xây dựng một khu sinh thái hoàn chỉnh ở nơi này, khu vực bên trong nếu không di chuyển còn đỡ, một khi di chuyển thì phải chăm sóc bảo dưỡng, vì vậy tất cả mọi người đều trở thành nhân viên bảo vệ môi trường. Thiên Tằm như một chiếc thuyền lớn, giờ bọn họ đã bỏ lại nhà cửa, nhất định phải bảo vệ thật tốt nơi an thân lập nghiệp này.
Có lúc trong đầu Ninh Dạ lại có suy nghĩ kỳ quái, nếu lúc này hắn đột nhiên công kích, diệt trừ Thiên Tằm, thế thì các tinh anh Trường Thanh giới cũng chết sạch.
❖ ❖ ❖
Hôm nay cũng như ngày thường, Ninh Dạ ngồi trên Tạo Hóa thần tọa.
Thần tọa đặt cao cao trong cung điện trên lưng Thiên Tằm, liếc mắt một cái là thấy rõ xung quanh.
Nơi này không có linh khí, không thể tu hành, nhưng rất có ích đối với đại đạo.
Khi vứt bỏ tất cả tạp niệm, Ninh Dạ phi hành trong hư không cũng cảm thấy bản thân càng lúc càng gần với thiên đạo.
Có lẽ là vì thay đổi phương thức sinh hoạt.
Y nghĩ.
Không có hoàn cảnh sinh hoạt ồn ào khiến trong lòng Ninh Dạ càng trầm tĩnh, suy nghĩ không phức tạp, biến thành càng thuần túy.
Bỗng nhiên, Ninh Dạ có cảm giác như đang đi trên đường.
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu: Ngao du tinh hải không phải là phương pháp tu hành hướng về thiên đạo, cảm ngộ thiên đạo tốt nhất đấy chứ?
Nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp lý.
Khóe miệng nở nụ cười.
“Nghĩ gì mà vui vẻ như vậy?” Trì Vãn Ngưng đi tới ngồi xuống bên cạnh y.
“Cũng không có gì, đường xá xa xôi, tốt cho tĩnh tâm, lợi cho cảm ngộ, có chút tiến bộ cũng chẳng có gì là lạ.” Ninh Dạ thuận miệng đáp.
“Đã bay mười bảy năm rồi mà chưa thấy tinh giới nào.” Trì Vãn Ngưng nâng cằm: “Chàng nói không sai, tốt cho tĩnh tâm, lợi cho cảm ngộ. Vì ngoài cái đó ra, hình như chúng ta chẳng có lựa chọn nào khác.”
“Nàng có hối hận không?” Ninh Dạ hỏi.
Trì Vãn Ngưng mỉm cười.
Cô dựa trán lên đùi Ninh Dạ: “Có chàng bên cạnh, đâu đâu cũng là cảnh đẹp.”
“Này, nói mấy lời ân ái như vậy khác nào chúng ta là dư thừa.”
Bên tai vang lên giọng nói của Công Tôn Điệp.
Cô và Lâm Lang Thiên xuất hiện bên cạnh Ninh Dạ, một trái một phải, có vẻ canh chừng Trì Vãn Ngưng, không cho cô ăn mảnh.
Nhưng mọi người ở với nhau bao năm, nói là tranh giành tình nhân, chẳng bằng nói là nô đùa hàng ngày, rảnh rỗi thì tìm chút việc vui cho mình.
Bây giờ Lâm Lang Thiên với Ninh Dạ cũng là vợ chồng lâu ngày, không còn vẻ câu nệ nhút nhát lúc trước, ít nhất khi đối mặt với Ninh Dạ là cô hoàn toàn không sợ.
Bèn nói thẳng: “Nói tới cảnh đẹp thì phải có cả chúng ta chứ.”
Nói xong giơ tay lên, lấy Ninh Dạ làm trung tâm, một vườn hoa đã tạo thành.
Công Tôn Điệp cũng vung tay, thế là trên hoa sinh ra bươm bướm, ong mật, đủ loại sinh vật, khiến vườn hoa càng sống động.
Trì Vãn Ngưng thấy vậy khẽ mỉm cười, cũng phóng ra một làn nước, vậy là trăm hoa đua nở, cùng khoe sắc thắm, càng lúc sức sống càng rực rỡ.
Ba cô gái cùng nói: “Phu quân mau ra tay, Tạo Hóa chi đạo, từ hư hóa thực.”
Ninh Dạ cười nói: ” Sao các nàng phải lãng phí pháp lực như vậy."
Có điều, tuy miệng nói vậy nhưng vẫn ra tay. Thế là cảnh tượng vốn do pháp thuật hình thành, thời khắc này lại hóa thành sinh mệnh thật sự.
Chẳng qua, khoảnh khắc sau cách làm của Ninh Dạ có vẻ phá hoại phong cảnh.
Y vung ống tay áo, đã đưa vườn hoa này vào trong Thiên Tằm, bổ sung thêm cho hoàn cảnh bên trong.
Theo lý mà nói hành động này không sai, thế nhưng nếu xét trên góc độ lãng mạn, thế thì sai hoàn toàn.
Không có lãng phí, cũng không có lãng mạn.
Ba cô gái cùng chép miệng: “Đúng là vô vị.”
Đang đùa bỡn, đột nhiên Ninh Dạ a một tiếng, nhìn về phương xa.
Phương xa đen kịt, chẳng có thứ gì.
Ba cô gái nhìn Ninh Dạ: “Phu quân nhìn gì vậy?”
Ninh Dạ cong ngón tay búng một cái, Côn Lôn kính chuyển động.
Trên kính có một vệt sáng đang lao nhanh tới.
Ninh Dạ nói: “Chuyện thú vị mà các nàng muốn sắp tới nơi rồi.”
Sau khi biết tin phía trước có thứ gì đó tới gần, mọi người đều cực kỳ kích động.
Nhưng tinh giới xa xôi, tính theo lộ trình này thì cho dù có bay tới đây cũng phải mất ít ngày.
Thế là bên trong Thiên Tằm mở một hội nghị cấp cao, thảo luận xem rốt cuộc đối phương là người hay yêu, là tồn tại cảnh giới thứ sáu hay thú bảy, có nên tiếp xúc hay không.
Thảo luận rất kịch liệt, thế nhưng vô nghĩa.
Vì Ninh Dạ nói thẳng cho họ biết, đối phương cũng phát hiện ra mình.