← Quay lại trang sách

Chương 1089 Trâu trắng 2

Ngược lại cấp bậc Vạn Pháp cao thì không cao thấp thì không thấp, không trên không dưới, cần được bảo vệ.

Nhưng vấn đề là sau khi phân thần tiến vào là không cách nào tăng cường tu vi, cái này thì khá phiền phức.

Nhưng đối với Ninh Dạ, cũng không phải quá phiền phức.

Biện pháp đơn giản nhất là vẫn tu hành như bình thường, khi chiến đấu mới gửi nguyên thần.

Nhưng như vậy sẽ yêu cầu khá cao đối với người khống chế.

Dù sao mỗi lần lưu trữ nguyên thần, người khống chế đều phải thi pháp.

Vì vậy mấy ngày tiếp theo, lúc rảnh rỗi là Ninh Dạ lại nghiên cứu cái này, đường xá xa xôi, không có việc gì làm, lại được thiên đạo gia trì nên tiến bộ cũng nhanh chóng.

Sau khi giải quyết xong con Vực Ngoại Thiên Ma, Thiên Tằm lại bay khoảng bảy tám năm.

Tinh giới không biết năm tháng, bọn họ cũng chỉ ước lượng.

Cũng may đã sắp tới địa điểm gần nhất trên tinh đồ.

Nói là gần tới nhưng phải bay khoảng nửa năm mới tiếp cận được.

Nhưng dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy đó là một tinh giới rách rưới, trông như quả táo bị gặm nham nhở loang lổ, đâu đâu cũng có dấu vết mục nát.

Tinh giới này sắp chết rồi.

“Không phải chứ? Bay nhiều năm như vậy chỉ tới một nơi rách nát thế này thôi à?” Mọi người bi ai kêu la.

Cũng giống như đi thám hiểm, mọi người đều cực kỳ mong chờ, gặp được tiên duyên cơ duyên, không ngờ cuối cùng thất bại, lần mò đi vào mà chỉ tìm được cái đầm lầy toàn bùn đất.

Ninh Dạ vẫn rất bình tĩnh: “À, chắc là tinh giới bị Vực Ngoại Thiên Ma kia phá hoại... nhưng chưa chắc đã là chuyện xấu.”

Mọi người đều muốn tới thánh địa tu tiên, nhưng không biết trên người còn có người, trên trời còn có trời.

Càng là thánh địa tu tiên, nguy hiểm có thể càng lớn.

Nếu thật sự tới địa phương nào ở cảnh giới thứ sáu thứ bảy, không khéo người như họ chỉ là tiểu lâu la, là thức ăn dâng tới tận miệng.

Vì vậy Ninh Dạ cũng có suy nghĩ, nếu gặp phải chỗ nào mạnh mẽ, thế thì cách làm tốt nhất là chuồn nhanh cho lành.

Cùng lắm là phái ít người tới thăm dò một phen.

Cái tên viễn chinh không phải nói suông, bất luận mục đích là gì, chắc chắn không thể tránh khỏi chiến tranh.

Ngược lại một địa điểm rách nát như vậy, có lẽ còn có chỗ tốt.

Tiếp đó y không chậm trễ, lập tức tế Côn Lôn kính ra tra xét nơi này.

Chỉ lát sau đã có thu hoạch.

Ninh Dạ nói: “Giới này tên là Khổ Lung giới, nhưng chỉ là tiểu giới ở cảnh giới thứ tư, lúc trước bị Vực Ngoại Thiên Ma phá hoại, bây giờ đã rất thê lương, thậm chí không còn người sống. Nhưng linh căn của thế giới này vẫn còn, tiên cơ cũng sót lại một chút. Nếu thế mọi người không cần khách khí, tìm kiếm một phen, cũng tiện cống hiến cho Tri Vi giới.”

Nghe thấy câu này, các tu sĩ vui mừng, dồn dập bay tới thế giới kia.

Do tinh giới đã bị phá nát, thậm chí cương sát bảo vệ cũng không còn, các tu sĩ trực tiếp nhảy vào trong giới, không hề khách khí, ai nấy dùng thần thông bắt đầu trắng trợn đào bới trong giới này.

Dựa theo quy củ của Ninh Dạ, tất cả thiên tài địa bảo dùng để tăng cường tu vi đều phải nộp lên, những thứ này là tài nguyên quan trọng để tăng cường Tri Vi giới.

Ngược lại bảo vật tăng cường sức chiến đấu không giúp ích gì nhiều cho Tri Vi giới, có thể không giao nộp.

Đương nhiên chỉ cần nộp tài nguyên là sẽ có cống hiến nhất định, cũng căn cứ theo cống hiến mà đưa ra khen thưởng.

Khen thưởng cấp bậc cao nhất là được vào Tuyền Cơ điện tu hành, dưới một chút là nhận được một góc nhỏ phúc địa tu hành trong giới.

Dưới nữa là khen thưởng một số bảo vật chiến đấu.

Đối với Ninh Dạ mà nói, tăng cường tinh giới mới là căn bản, còn đối với các tu sĩ thì tăng cường chiến lực mới là căn bản, vì vậy khen thưởng này cũng khá phù hợp với ý nguyện của mọi người, ai cũng vui vẻ.

Kết quả là mọi người hưng phấn làm thợ mỏ, càn quét đào móc tài nguyên còn sót lại trong thế giới này.

Tinh giới rộng lớn, cho dù là thế giới đã bị tàn phá cũng phải tốn không ít công sức, có lẽ một năm nửa năm sau vẫn chưa rời khỏi.

Vì vậy Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng trực tiếp hạ xuống, tiện thể du sơn ngoạn thủy - tuy nơi này đất đai cằn cỗi, chẳng có gì để ngắm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã vài tháng.

Công trình đào bới vẫn đang tiếp tục, Ninh Dạ cũng dọn sạch núi non sông ngòi của giới này, tình cờ cũng có chút thu hoạch, tiếc là không có gì đáng để mắt.

Dọc đường đi ngày hôm nay, tới một khu vực hoang dã.

Ninh Dạ ồ một tiếng: “Hình như nơi này có chút diệu dụng?”

Mọi người biết năng lực của y, có thể khiến Ninh Dạ nói là có tác dụng, chắc chắn là có bảo bối.

Ai nấy vui mừng Công Tôn Điệp đã nói: “Phu quân nói đi, có diệu dụng gì?”

Ninh Dạ bấm đốt ngón tay tính toán một lát.