← Quay lại trang sách

Chương 1090 Yêu giới 1

Y khẽ nhíu mày: “Các nàng lui lại đi, hình như bên dưới có tồn tại ghê gớm đấy.”

Nghe y nói vậy, mọi người đều ngạc nhiên.

Khổ Lung giới chỉ là tiểu giới cảnh giới thứ tư, có thứ gì mà Ninh Dạ nói là ghê gớm?

Chỉ thấy Ninh Dạ đã đặt một tay xuống, theo thần thức của y khuếch tán, mặt đất bên dưới bỗng có lượng lớn huyền quang trận pháp xuất hiện, chẳng bao lâu sau đã ngưng tụ thành một đại trận.

“Đây là...”

“Trận pháp phong ấn một nơi nào đó. Ừm, còn là trận pháp cấp bậc thứ năm, xem ra dùng để trấn áp một đại năng cấp năm nào đó?” Ninh Dạ cười nói.

Nghe Ninh Dạ nói chỉ là cảnh giới thứ năm, mọi người thở phào một tiếng.

“Mở ra xem xem.”

Tiếp đó Ninh Dạ thi pháp, một luồng hào quang sặc sỡ lóe lên, mặt đất xuất hiện một khe nứt, có hào quang đại trận lóng lánh, sau đó một luồng khí thế khổng lồ lan tỏa, một con yêu quái khổng lồ hiện thân.

Ra là một con trâu khổng lồ màu trắng, chỉ có ba chân, đầu mọc bốn sừng, cái sừng nhọn hoắt nhô cao, mỗi khi hít thở là tầng mây xao động.

Quả nhiên là thực lực cấp bậc Niết Bàn, nhưng mới là sơ kỳ.

Không cần tới Ninh Dạ, bất cứ Niết Bàn nào ở đây cũng có thể áp đảo nó.

Mọi người cũng không để ý đang định ra tay thì thấy sau khi con trâu trắng hiện thân lại gầm lên một tiếng khủng khiếp: “Bọn chúng phát hiện ra rồi!”

Nói xong quay đầu chạy vào trong kẽ nứt.

Mọi người tấm tắc lấy làm lạ, thường thì những ai bị trấn áp đều mang đầy oán khí, lệ khí, một khi tự do là vùng lên giết chóc. Con trâu trắng này lại có vẻ rất nhát gan, chẳng lẽ có trực giác trời sinh, biết sự lợi hại của chúng ta?

Làm sao mọi người lại để nó chạy mất cho được, ai nấy đồng thời ra tay, tiên vân xao động, từng luồng khí kình quấn lấy.

Không ngờ con trâu trắng kia chỉ giãy dụa một cái là dễ dàng đột phá khí kình của cả đám Niết Bàn, sau đó “xoạt” một tiếng chui xuống kẽ nứt biến mất không còn bóng dáng.

Sau đó lại thấy mặt đất bằng phẳng trở lại, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mọi người thấy vậy kinh ngạc, có chuyện gì vậy?

Ninh Dạ lại cười phá lên: “Hóa ra là thế, nơi này là bọn họ tự phong ấn mình.”

Sau đó y khẽ nhíu mày: “Tức là giới này còn có chủ nhân, thế thì hơi khó rồi đây.”

Tuy đã lên đường viễn chinh tinh giới nhưng Ninh Dạ vẫn có giới hạn của bản thân.

Y không muốn hành trình viễn chinh của bản thân trở thành hành trình chém giết - Tinh giới rộng lớn vô hạn, không cần tử vong và giết chóc cũng có thể đạt được mục đích của mình.

Theo một ý nghĩa nào đó, cho dù thiên hạ vô thiện vô ác nhưng không nghĩa là y có thể thỏa sức làm ác, huống chi bản ý của y cũng không phải như vậy.

Bây giờ thấy thế giới này vẫn có chủ, khiến y không khỏi khó chịu.

Tuy vậy, Ninh Dạ cũng nhanh chóng quyết định.

Cứ bắt đối phương lại rồi tính.

Tiếp đó không hề do dự, lại giải trừ đại trận.

Lần này y không cho đối phương cơ hội, sau khi giải trừ phong ấn xong trực tiếp thi triển pháp lực thông thiên, chỉ thấy kẽ nứt trực tiếp xuất hiện giữa không trung.

Đó là một khe hở không gian, dẫn tới một tiểu thế giới.

Quả nhiên, người bản địa của giới này đều trốn khỏi.

“Đi thôi, chúng ta vào trong xem xem.” Ninh Dạ đã đi vào trước.

Mọi người nối đuôi nhau đi vào tiểu thế giới này, chỉ thấy bên trong là vùng đất hoa thơm chim hót.

Nhưng mọi người mới cảm nhận một chút đã dồn dập lắc đầu nói: “Nơi này không nhỏ, khổ nỗi lớn mà vô dụng, linh khí mỏng manh, chỉ có thể sống lay lắt chứ khó mà tu hành. Nếu ở trong giới này, đừng nói tu vi tiến bộ, không thụt lùi đã là may lắm rồi.”

“Ha ha, ngươi tưởng ai cũng có thể như Ninh chủ, có thể tăng cường tiên giới hay sao?” Có người lập tức nịnh bợ.

Ninh Dạ không buồn để ý, chỉ thấy phía xa đã có một loạt tu sĩ bay tới.

Những tu sĩ này không khác gì bọn họ, chẳng qua ai cũng mặc áo trắng, tay cầm pháp khí, tu vi đa số là cảnh giới thứ ba, thậm chí không có ai trong cảnh giới thứ tư, chỉ có con trâu trắng là cảnh giới thứ năm, đang đứng phía trước, run run rẩy rẩy nhìn mọi người.

Một tu sĩ áo trắng các cao giọng nói: “Lũ yêu ma các ngươi... Ơ? Các ngươi không phải ma vật?”

Hắn quay sang nhìn con trâu trắng: “A Lạc, Ngươi nói có ma vật xâm lấn cơ mà?”

Trâu trắng run run rẩy rẩy nói: “Ta cũng không để ý, người ta sợ chết nên chạy một mạch.”

Mẹ nó, rõ ràng con trâu trắng này có tu vi cao nhất, thực lực cũng là mạnh nhất trong số các tu sĩ, thế mà lại là kẻ nhát gan như vậy?

Công Tôn Điệp che miệng bật cười: “Lại một Lâm Lang tỷ tỷ.”

Lâm Lang Thiên xấu hổ nói: “Này, đừng có nói linh tinh, bây giờ ta đã can đảm hơn trước nhiều rồi.”