Chương 1091 Yêu giới 2
Trì Vãn Ngưng cũng trêu ghẹo: “Thế ngươi tới đánh với con trâu trắng nhé?”
Lâm Lang Thiên và trâu trắng đồng thanh hô: “Không được!”
Sau đó “ơ” một tiếng, cùng nhìn về phía đối phương, rất có cảm giác anh hùng gặp gỡ anh hùng.
Tu sĩ áo trắng bên kia đã hạ xuống: “Hóa ra không phải yêu ma thiên ngoại, chẳng hay các hạ là...”
Ninh Dạ không trả lời, chỉ nhìn bốn phía: “Chỗ các ngươi còn bao nhiêu người?”
Tu sĩ áo trắng thấy Ninh Dạ chỉ hỏi không đáp, trong lòng tức giận: “Các hạ nói vậy là sao, chẳng lẽ định làm theo lũ yêu ma thiên ngoại, giết sạch chúng ta hay sao?”
Công Tôn Điệp hừ một tiếng nói: “Lắm lời, hỏi ngươi, ngươi cứ đáp là được.”
Nói xong đã giơ tay ra, ma thủ vô hình xuất hiện, nắm lấy tu sĩ áo trắng kia.
Đám tu sĩ kia kinh hãi la hét: “Ma môn! Bọn chúng là người của Ma môn!”
“Liều mạng với chúng!”
Tất cả tu sĩ dồn dập xuất thủ, thi triển loại pháp khí đánh về phía đám người.
Công Tôn Điệp cười dài một tiếng, một tay huyễn hóa ra ngàn vạn, đỡ hết tất cả pháp khí: “Chẳng ra sao cả, ngoan ngoãn đợi ở đó cho ta!”
Nói xong vung tay lên, đám tu sĩ kia đã bị vô số dây thừng màu đen trói lại.
Lúc này Ninh Dạ mới nói: “Chỗ các ngươi còn bao nhiêu người?”
Đám tu sĩ kia thấy chỉ một người của đối phương đã bắt được toàn bộ bọn họ, trong lòng uất ức.
Tu sĩ cầm đầu nói: “Chỉ còn lại hơn ba ngàn người, ngươi muốn thế nào?”
“Hơn ba ngàn người mà chiếm một giới, quá nhiều rồi.” Ninh Dạ thản nhiên nói: “Thế này đi, ta muốn giới này, ta không giết các ngươi, sau khi ta lấy tài nguyên xong sẽ để lại cho các ngươi một chỗ linh địa, cho các ngươi nghỉ ngơi lấy sức.”
Cái gì?
Nghe y nói vậy, đám người kinh ngạc.
Tu sĩ cầm đầu hô to: “Thượng tiên là khách từ thiên ngoại tới?”
“Giờ mới để ý à?” Công Tôn Điệp cười lạnh: “Vực Ngoại Thiên Ma kia đã chết rồi.”
Các tu sĩ nhìn nhau, ai nấy kích động nói: “Xin thượng tiên ban ơn! Chúng ta...”
“Im lặng!” Ninh Dạ đã nói.
Đám tu sĩ lập tức cảm thấy có lực lượng vô hình phong tỏa bọn họ, không cách nào mở miệng.
Ninh Dạ nói: “Bản thân các ngươi không bảo vệ mình, giới này tiêu vong là chuyện đương nhiên, ta chỉ lợi dụng rác rưởi mà thôi. Vừa rồi vận mệnh của các ngươi đã được an bài, nếu không hài lòng có thể phản kháng.”
Nói xong vung ống tay áo, không buồn nhìn bọn họ, chỉ thấy tất cả tu sĩ trong tiểu thế giới bay lên, đã ra ngoài Khổ Lung giới.
Cuối cùng bọn họ cũng ra ngoài, nhưng lại thấy thế giới cực kỳ thê lương.
Trong lòng đau xót, không nhịn được bật khóc.
Ninh Dạ chẳng buồn để ý, chỉ nói: “Tiểu thế giới này không có gì hiếm có, nhưng đạo về không gian lại khó kiếm được, mang về dùng để mở rộng Tri Vi giới. Còn bản thân Khổ Lung giới cứ tiến hành theo kế hoạch.”
Khó khăn lắm mới phát hiện một địa điểm phong ấn, nhưng không kiếm được lợi ích gì, khiến Ninh Dạ khá mát hứng.
Đúng lúc này, một tu sĩ kêu lên: “Xin thượng tiên dừng chân! Khổ Lung giới đã tiêu vong, xin thượng tiên mang chúng ta đi.”
Ninh Dạ liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Không hứng thú.”
Người mà y chọn, cần giỏi chứ không cần nhiều.
Tiểu thế giới này không mấy ai có tiềm lực đa số chỉ là kẻ kéo dài hơi tạn, đừng nói bọn họ, ngay cả con trâu trắng kia y cũng không để trong mắt, đương nhiên không muốn thu nhận.
Tu sĩ kia kêu lên: “Ta có bảo vật có thể dâng lên cho thượng tiên.”
Ninh Dạ không buồn để ý.
Tu sĩ ở đây thì có bảo bối gì đáng để y động tâm?
Thấy Ninh Dạ cứ thế bay khỏi, tu sĩ kia kêu to: “Nó liên quan tới một tinh giới gần đây.”
“Hả?” Ninh Dạ dừng bước.
Những tinh giới khác?
Đối với Ninh Dạ mà nói, chuyện này đúng là đáng quan tâm.
Tinh đồ mà y lấy được trong đống địa vị Thánh Nhân quá rách nát, tin tức không đầy đủ, nếu không đã chẳng mất hai mươi năm mới tới được một nơi. Cũng chính vì vậy y cũng không biết xung quanh Khổ Lung giới có những tinh giới gì.
Y quay sang tu sĩ kia hỏi: “Ngươi nói thật chứ?”
Tu sĩ kia dập đầu như giã tỏi: “Nếu không phải là thật, thượng tiên có thể giết chết chúng ta bất cứ lúc nào! Chỉ xin thượng tiên thu nhận giúp đỡ chúng ta!”
Ninh Dạ duy nhất rồi nói: “Tư chất của các ngươi quá kém, có lưu lại cũng vô ích. Nhưng nếu gần chỗ các ngươi có tinh giới đáng để ta đi một chuyến, ta có thể dẫn các ngươi tới đó, thu xếp ổn thỏa cho các ngươi.”
Nghe y nói vậy, tu sĩ kia lại lộ vẻ khó xử: “Cái này...”
“Làm sao?” Ninh Dạ hỏi.
Tu sĩ kia khó nhọc đáp lời: “Không phải chúng ta không muốn đi mà là chỗ đó không thích hợp cho chúng ta.”
Ninh Dạ cau mày: “Không thích hợp cho tu sĩ sinh tồn, thế thì dựa vào đâu mà ngươi cảm thấy ta sẽ hứng thú?”
Tu sĩ kia vội vàng nói: “Thượng tiên đừng hiểu lầm, nơi đó là một yêu giới, đại yêu rất đông đảo.”