Chương 1092 Yêu giới 3
“Yêu giới?” Ninh Dạ kinh ngạc.
“Đúng!” Đám tu sĩ cùng nói: “Giới đó do yêu quái thống lĩnh, tu sĩ khó sinh tồn.”
Còn có tu sĩ nói: “A Lạc là từ yêu giới tới.”
Ninh Dạ liếc mắt nhìn trâu trắng, trâu trắng hóa thành hình người, là Thánh Nhân hiền lành, cúi đầu nói: ” Bọn chúng chê ta quá nhát gan, không cần ta nên ta chạy tới đây.”
Nghe hắn nói vậy, Ninh Dạ lại vui vẻ: “Thú vị, nếu là yêu giới thì vẫn có linh khí. Như vậy đi, nếu ta có thể chinh phục yêu giới kia, ta sẽ cho các ngươi ở, nếu không thể thì tới nơi khác rồi thả các ngươi xuống là được. Trong thời gian đi cùng ta, nếu các ngươi thể hiện tốt, ta cũng có thể xem xét giữ lại.”
Các tu sĩ vui mừng: “Đa tạ thượng tiên!”
Thủ lĩnh đám tu sĩ còn sót lại tên là Tích Vân Dương, tu sĩ Vạn Pháp đỉnh phong.
Theo lời Tích Vân Dương, vốn dĩ Khổ Lung giới này là địa điểm mà đám yêu giới kia dùng để chăn nuôi tu sĩ nhân loại.
Lúc đầu tu sĩ nhân loại cũng sinh sống ở yêu giới.
Yêu quái dùng người tu hành làm thức ăn, nhưng yêu tính hỗn loạn thường đánh giết lẫn nhau vì tranh giành thức ăn. Chiến sự nổ ra thường khiến lượng lớn người tu hành tử vong, nói theo cách của yêu quái là quá lãng phí. Không chỉ có vậy, yêu ở đó còn cho rằng nhân loại phải nuôi béo mập lên, không có tâm trạng tiêu cực gì cả mới là ngon nhất. Nếu cả ngày sinh sống trong sợ hãi thù ghét, thế thì thịt của dễ chua dễ chát, mùi vị cũng không ngon.
Vì vậy dứt khoát tìm một tiểu giới, tiến hành chăn nuôi tu sĩ nhân loại, mỗi năm tới săn bắt một phen, ăn uống thỏa thê.
Nhưng lần này, tình huống lại khác.
Vực Ngoại Thiên Ma đột nhiên tập kích, khiến yêu giới cũng sợ hãi, để tự vệ bọn chúng đẩy Khổ Lung giới ra ngoài.
Vực Ngoại Thiên Ma trắng trợn phá phách ở đây một hồi nhưng không phát hiện yêu giới đã lẩn tránh nên rời khỏi.
“Hóa ra là thế à?” Sau khi biết tình huống cụ thể, Ninh Dạ nói: “Tức là yêu giới này cũng ở cảnh giới thứ năm.”
“Đúng vậy.” Tích Vân Dương nói.
“Ngươi có biết nơi đó có bao nhiêu đại yêu không?””
Tích Vân Dương nói: “Tiểu nhân cũng không hiểu nhiều về tình hình nơi đó, nhưng theo lời tiền bối, yêu giới có Cửu Cửu Tôn Sư, chắc là tám mươi mốt vị?”
Cửu Cửu Tôn Sư?
Xì.
Khoác loác.
Ninh Dạ biết quá nửa là bốc phét.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu thật sự có tám mươi mốt vị Niết Bàn, thế thì vì sao vừa gặp Vực Ngoại Thiên Ma lại đi bỏ trốn.
Đương nhiên, điểm đáng sợ thật sự của Vực Ngoại Thiên Ma là nó có thể hồi sinh ma vật thuộc hạ vô số lần, bản thân qua lại tự nhiên trong hư không, mang ý nghĩa nó có ưu thế chiến lược.
Người khác không đánh được nó, nó lại có thể liên tục tập kích.
Nhưng nói thì nói vậy, Ninh Dạ cho rằng, chắc chắn yêu giới này còn chưa đạt tới số lượng chín chín tám mốt. Nếu tính tổng các đời thì còn có thể.
Còn bây giờ à, Ninh Dạ đoán có khoảng ba mươi đến năm mươi đại yêu Niết Bàn đã là ghê gớm lắm rồi.
Trong lòng đã có phán đoán, Ninh Dạ lại có Âm Dương châu, Thiên Tằm cũng có thể phát huy tác dụng của Vực Ngoại Thiên Ma, tiến có thể công, lùi có thể thủ. Vì vậy y nói: “Nếu đã vậy, đi thôi.”
Sau đó mọi người lại khai thác Khổ Lung giới một hồi rồi mới trở lại Thiên Tằm, đi về phía yêu giới.
Yêu giới cách Khổ Lung giới không xa, nhưng chặng bay này vẫn tốn thời gian một năm.
Ngày hôm đó, cuối cùng bọn họ cũng tới một khu vực hư vô mờ mịt.
Dõi mắt nhìn tới, xung quanh trống không.
Tích Vân Dương nói: “Yêu giới ở đây, nhưng hình như bọn chúng có năng lực giấu giếm tiên giới, vì vậy ta cũng không biết vị trí cụ thể.”
“Thủ đoạn được lắm.” Ninh Dạ cười nói.
Quả nhiên, đại thiên thế giới không gì không có, cũng là thế giới cấp năm, thế nhưng yêu quái ở nơi này có thể che giấu thế giới của mình, đúng là hiếm có.
Nếu chiếm được phương pháp này, không khéo có thể để Thiên Tằm tàng hình phi hành.
Mới gặp một con Vực Ngoại Thiên Ma thôi, Ninh Dạ đã thu được thuật Luân Hồi Chuyển Sinh, lại gặp thêm một yêu giới là có thể thu được pháp môn che giấu Thiên Tằm.
Đại thiên thế giới, quả nhiên đâu đâu cũng huyền bí, cố thủ một góc, cuối cùng khó mà tiến bộ.
Mọi người nghe vậy cũng vui mừng không thôi.
Muốn tìm ra yêu giới ẩn nấp cũng không khó.
Côn Lôn kính xoay chuyển, Ninh Dạ đã tra được phương vị, nói: “Ngay trong chỗ hư không kia. Hóa ra là một loại pháp môn che mắt nào đó, đáng tiếc, ta còn tưởng pháp thuật không gian.”
Trì Vãn Ngưng cười nói: “Tiểu đạo cũng có chỗ tốt của tiểu đạo. Pháp môn che mắt mà ẩn giấu được cả một thế giới, có thể thấy về mặt này đám yêu vật kia đã đạt tới tình độ đăng phong tạo cực. Nếu chiếm được, không khéo sẽ có trợ giúp đối với Huyễn đạo của tướng công.”