Chương 1093 Truy đuổi trong hư không 1
“Nói có lý.” Ninh Dạ cực kỳ tán thành, búng tay một cái, Côn Lôn kính xoay chuyển, tỏa hào quang, một tinh giới khổng lồ đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Một khi thuật che mắt bị phát hiện, cũng hoàn toàn mất tác dụng.
Rõ ràng giới này nhỏ hơn Trường Thanh giới nhiều, cũng không có cương sát che phủ, chẳng trách tiên pháp che mắt có thể có hiệu quả như vậy.
Thấy tiên giới không có ai bảo vệ, Ninh Dạ nói: “Yêu vật giới này, ăn thịt nhân loại, tội không thể tha, không cần khách khí với bọn chúng, xuống đại khai sát giới đi!”
Thiên Tằm đã lao về phía tinh giới, các tu sĩ trên Thiên Tằm cũng kêu lên hưng phấn: “Giết!”
Nhưng mọi người nhanh chóng phát hiện cảm xúc dâng lên hơi sớm: Khoảng cách đôi bên quá xa, cho dù là Thiên Tằm cũng phải bay một thời gian mới tới nơi.
Đây chính là chiến trường tinh hải, muốn xâm nhập thần không hay quỷ không biết, thật ra cực kỳ gian nan.
Vì vậy khi bọn họ còn chưa tới nơi, yêu giới đã phản ứng lại.
Chỉ thấy trong yêu giới lấp lóe ánh đỏ, vài kẻ thân hình khổng lồ đã xuất hiện trên bầu trời yêu giới, đồng thời thần thức truyền âm lan truyền ầm ầm tới đầu mọi người:
“Tu sĩ phương nào, dám động tới giới ta?”
Có lẽ để thể hiện thực lực, thân thể đám yêu vật này cực kỳ khổng lồ, nhìn từ xa lại như một quả cầu màu đen có vài bức tượng thần sừng sững, thậm chí kích cỡ không kém hơn tinh giới dưới chân bao nhiêu.
Nhưng đây không phải thực lực chân chính của bản thể, chẳng qua chỉ là hư ảo mà thôi.
Ninh Dạ lạnh lùng nói: “Lớn mà vô dụng. Phá!”
Mượn Côn Lôn kính, bây giờ Ninh Dạ có thể thi pháp từ khoảng cách vạn dặm.
Một tay ấn xuống, Hắc Bạch kỳ hiện lên, thiên địa đột nhiên chia thành âm dương.
Dưới lưỡng nghi hắc bạch, đám yêu vật thân thể khổng lồ như quả bóng xì hơi, nhanh chóng co lại.
Chiêu này khiến đám đại yêu giật thót.
“Thần thông vạn dặm, chẳng lẽ là cảnh giới thứ sáu?” Một đại yêu đầu có sừng nhọn đã kêu lên.
“Nói chuyện với chúng.” Lại có một con yêu kêu lên.
“Nói chuyện? Không thấy đó là tu sĩ nhân loại à? Bọn chúng đi thẳng từ Khổ Lung giới tới đây, chắc chắn đã biết chuyện chúng ta ăn thịt nhân loại.”
“Nực cười, chúng ta là yêu, yêu không ăn thịt người thì ăn cái gì? Tu sĩ nhân loại bọn chúng còn luyện hóa chúng ta nữa là.”
“Nếu vậy đôi bên là tử địch, còn gì mà nói?”
“Đúng vậy, liều mạng với chúng!”
Trong yêu giới, vô số yêu vật hô hào.
Yêu khí phủ kín bầu trời.
Thời khắc này, dường như tất cả đã hiểu.
Không phải đồng tộc, không chung lập trường.
Không có gì may mắn cả, chỉ có chém giết.
Thế là khoảnh khắc sau, lượng lớn yêu tu đã đồn đập lao lên bầu trời.
Trong đó còn có đại năng yêu tu, bộc phát thần uy.
Có hạc trắng cưỡi gió, giang cánh ngàn mét, bay thẳng lên trời, khuấy động phong vân; có tê giác ngự trị lôi đình, mạnh tới mức có thể dời núi, hít thở xao động cả sơn hà, tia sét lấp lánh khắp trời; có kỳ lân đạp trên mặt nước, đi vào hư không, sóng nước cuồn cuộn dưới chân, không ngừng kéo dài, không thấy phần cuối; còn có một con rồng khổng lồ dài tới vạn mét, cưỡi mây đạp gió, hít thở ra mây gió sấm sét vô biên...
Còn có yêu tu cũng biết luyện bảo, đủ loại hào quang bảo vật nhấp nháy. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ yêu giới đã bị vô số yêu thu chiếm cứ, cuồn cuộn giết về phía Thiên Tằm.
“Chậc... số lượng không ít.” Ninh Dạ thở dài, nhìn đám đại yêu, ánh mắt đầy ao ước: “Lần này Thái Âm môn có phúc rồi.”
Các tu sĩ Thái Âm môn sau lưng phấn khích.
Chuyến đi này đúng là vận may của họ.
Yêu quân tập kích, Ninh Dạ không hề khách khí, trực tiếp hạ lệnh cho các tu sĩ xuất kích.
Có Âm Dương châu trên tay, các tu sĩ không sợ sinh tử, dồn dập xuất kích.
Ninh Dạ trấn thủ phía sau, nắm bắt đại cục.
Xét theo số lượng, hiển nhiên bên phía Ninh Dạ ít hơn nhiều.
Vì vậy Ninh Dạ cũng không định đánh nhanh thắng nhanh mà để Thiên Tằm lùi lại, kéo dài khoảng cách.
Chiến đấu trong hư không khó mà mượn lực thiên địa, chỉ có thể dựa vào linh khí của mình, kéo dài khoảng cách càng bất lợi cho yêu quân.
Vì vậy mới đầu là bên Ninh Dạ rơi vào hạ phong.
Chỉ thấy yêu quân vô tận giết tới, chi chít khắp nơi, che phủ cả bầu trời, số lượng phải tới gần trăm vạn, mặt xanh nanh vàng, dáng dấp gì cũng có.
Bọn chúng dũng mãnh xung kích, Ninh Dạ tiện thể vừa đánh vừa lùi, không ngừng thi triển các loại tiên pháp thần thông.
Trong hư không, từng đợt pháp thuật lan tỏa, không sóng không gió, nhưng ẩn chứa sát khí vô tận.
Yêu cũng vậy, người cũng thế, trong hư không vô tận này đều nhỏ bé như hạt bụi, nhưng mỗi người lại như đom đóm tỏa ra ánh sáng và sức nóng, sau đó tiêu vong trong làn sóng ngầm vô thanh vô tức kia, hào quang cũng hóa thành ảm đạm.
Xông lên trước nhất là mười bốn yêu tu cấp bậc Niết Bàn, ai cũng thần thông quảng đại.