← Quay lại trang sách

Chương 1094 Truy đuổi trong hư không 2

Thừa Phong Bạch Hạc giang hai cánh, khiến hư không nổi mây gió, cuồn cuộn quét qua.

Mấy chục tu sĩ Vạn Pháp chỉ chạm vào phù văn này thôi là lập tức bỏ mạng.

Thế nhưng càng nhiều tu sĩ hung hãn lao tới chém giết, phóng thích công kích của bản thân về phía con hạc trắng kia, cho dù công kích nho nhỏ này chỉ khiến hạc trắng tiêu hao thêm chút linh khí thôi cũng được.

Cùng lúc đó, bên phía nhân loại cũng có một loạt tu sĩ Niết Bàn và Vô Cấu đang bộc phát năng lực của mình.

Bọn họ rất gian xảo, không ra tay với những đại năng Niết Bàn mà chuyên tìm tu sĩ cấp thấp.

Người ta nói binh đấu binh tướng đấu tướng nhưng khi chiến tranh thực sự diễn ra, thực tế không thể ngây thơ như vậy. Cho dù đại năng Niết Bàn không tinh thông quân sự cũng tới giết kẻ yếu trước: Không chỉ vì làm vậy có thể khiến đối thủ tiêu hao cực lớn mà hành động như vậy còn cam đoan an toàn đối với bản thân.

Trong chiến đấu phạm vi lớn, tu sĩ trung hạ tầng vĩnh viễn là tốt thí.

Bọn họ như con muỗi, không có uy hiếp lớn với ngươi, nhưng dù sao cũng quấy rầy ngươi, khiến ngươi không muốn để ý nhưng không thể không để sát ý tới. Mà dưới Kim Giáp trận của Long Dương phủ, cho dù là tu sĩ Vạn Pháp cũng có thể phát huy tác dụng ngang với Niết Bàn, thế thì không phải muỗi mà là kền kền, khiến đám yêu vật càng nghiêm túc đối phó.

Giết chóc diễn ra trắng trợn không chút kiêng dè. Hai bên đều nắm lấy chỗ yếu của đối phương, công kích liên tục.

Đối với yêu tu thì phe mình đông người, chém giết như vậy chắc chắn sẽ chiếm ưu thế.

Nhưng bọn chúng nhanh chóng phát hiện ra không đúng.

“Không được! Đám tu sĩ nhân loại này có thể hồi sinh!” Một tên đại yêu kêu lên.

“Vực Ngoại Thiên Ma! Là thiên phú của Vực Ngoại Thiên Ma kia!” Những đại yêu khác cũng phản ứng lại.

Do không có cương sát nên yêu vật ở đây có thể tùy tiện ra vào yêu giới, chẳng qua không có Thiên Tằm nên không thể di chuyển quá xa. Nhưng cũng chính vì vậy, đại yêu của giới này có thể ra vào hư không, lượn bên ngoài mấy năm rồi mới về.

Lúc trước có một đại yêu vô tình gặp phải Vực Ngoại Thiên Ma, sau khi đại chiến mới phát hiện chuyện ma vật của Vực Ngoại Thiên Ma bất tử, trọng thương chạy về.

Yêu giới nhận được tin, biết không thể đối phó được với kẻ qua lại trong hư không tự do như Vực Ngoại Thiên Ma, vì vậy tự khóa thế giới của mình, vung Khổ Lung giới ra.

Không ngờ Vực Ngoại Thiên Ma chạy rồi lại có một đám tu sĩ nhân loại tới nơi, mà cũng biết thủ đoạn này.

Chẳng lẽ chiêu khởi tử hồi sinh này là tiêu chuẩn để vân du tinh giới?

Đám yêu tu này như tôm cua trên bãi nước cạn, tuy có cơ hội tiến vào thế giới lớn hơn nhưng dẫu sao cũng không đặt chân lên bờ, tầm mắt hạn hẹp. Lúc này bọn chúng thấy tình hình như vậy, không nghĩ tới chuyện Vực Ngoại Thiên Ma đã bị tu sĩ nhân loại tiêu diệt, ngược lại cho rằng đây là điều kiện tất yếu để sinh tồn trong hư không.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa, sự thật này cũng khiến bọn chúng vô cùng kinh hãi.

Một đại yêu đã kêu to: “Lui lại! Lập tức lui lại!”

“Lui cái rắm. Lũ người này tái sinh bất tử, vĩnh viễn không ngừng, nếu không ra tay giải quyết bọn chúng ngay bây giờ, sớm muộn gì cũng bị bọn chúng mài chết!” Có đại yêu không cam lòng la hét: “Giờ chỉ có một cách thôi, đó là diệt bản thể!”

“Đúng, giết tới, diệt bản thể, chắc chắn không thể sống lại nữa.” Tất cả yêu vật gào thét.

Thời khắc này đám yêu vật không lùi mà tiến, lao ồ ạt về phía Thiên Tằm.

Ninh Dạ lắc đầu: “Tự cho là đúng.”

Nếu đám yêu vật này lùi lại phòng thủ, Ninh Dạ muốn diệt bọn chúng cũng cần tốn một chút công sức, dù sao năng lực tái sinh bất tử thực ra cũng tiêu hao linh khí, chẳng qua là tiêu hao linh khí trong Thiên Tằm.

Không gian của Thiên Tằm và của Tri Vi giới chỉ có hạn, khó mà duy trì chiến tranh lâu năm.

Nhưng bây giờ bọn chúng chủ động tấn công, ngược lại thành ra giúp Ninh Dạ một tay.

Ninh Dạ nói: “Tất cả mọi người lùi lại, đổi công thành thủ, Thiên Tằm lùi lại, khống chế tốc độ một chút... dẫu sao cũng phải cho bọn chúng chút hy vọng.”

Các tu sĩ dồn dập lui lại, Thiên Tằm cũng bắt đầu bay về phía hư không bên ngoài.

Tốc độ của nó không nhanh, cứ như chỉ chậm hơn đám yêu tu kia một chút.

Do hư không quá lớn, không có gì đối chiếu, vì vậy đám yêu thú kia chỉ thấy Thiên Tằm bay ầm ầm tới, không có cảm nhận khoảng cách gần nên không nhận ra được tốc độ thật sự của nó, lúc này thật sự truy đuổi mới phát hiện hình như tốc độ của Thiên Tằm còn chậm hơn tốc độ của mình một chút, ai nấy hưng phấn hẳn lên: “Đuổi! Không thể để nó chạy được!”

“Nếu có được con thú này, không khéo từ nay trở đi yêu giới ta cũng có thể tung hoành hư không được rồi!”