← Quay lại trang sách

Chương 1095 Truy đuổi trong hư không 3

Vô số đại yêu đã bắt đầu ảo tưởng về chuyện thoát ly cái lồng yêu giới, ngao du hư không.

Truy kích càng lúc càng ác liệt.

Mà theo khoảng cách không ngừng rút ngắn một số đại yêu đã có thể công kích tới Thiên Tằm.

Từng luồng thần thông đánh lên người Thiên Tằm.

Trên lưng Thiên Tằm đột nhiên hiện lên một cuộn sách trắng đen, chính là Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển, lại thu sạch mọi thần thông, sau đó phản ngược lại, trút lên đám yêu tu: Đối với cùng cảnh giới thì Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển chỉ có thể ngăn cản chứ không thể phản ngược, nhưng Ninh Dạ đã phá tan hạn chế này, thậm chí công kích cùng cảnh giới cũng có thể phản ngược.

“Chết tiệt, đây là pháp môn gì vậy?” Đám yêu tu hoảng sợ.

Còn có thể phản ngược thần thông?

“Chắc là một loại trận pháp bảo vệ nào đó, không cần quan tâm, tiếp tục tấn công, ta không tin nó sẽ có tác dụng vĩnh viễn!” Có yêu tu nói.

Thế là đám tu sĩ bất chấp, tiếp tục công kích điên cuồng.

Cảnh tượng này khiến Ninh Dạ không khỏi lắc đầu.

Chắc đám yêu tu này sống sung sướng quá lâu rồi, khả năng phán đoán quá kém.

Rõ ràng trận pháp tiêu tốn tài nguyên hơn xa tiên tu.

Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển là thần vật của Ninh Dạ, y sử dụng bằng lực lượng cá nhân y, lại có Tri Vi giới và Thiên Tằm làm căn cơ bổ sung, đừng nói đám yêu tu này, cho dù lặp lại cả trăm ngàn lần cũng đừng hòng khiến y kiệt sức.

Thú vị nhất là do khoảng cách quá xa, đám yêu tu gần như chỉ có thể sử dụng thần thông công kích.

Thần thông dùng thần thức làm căn cơ, biến hóa đa dạng, cự ly xa, tốc độ nhanh. Còn tiên pháp đa số chú trọng sức mạnh, khoảng cách không bằng thần thông.

Khi Ninh Dạ giữ khoảng cách tối đa với bọn chúng, thế thì bọn chúng có muốn dùng tiên pháp công kích cũng không được. Thế là Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển thoải mái phát huy tác dụng.

Hấp thu, phản ngược, cứ thế đứng giữa hư không vô tận, thoải mái chống cự trước cả công kích của cả đám đại yêu.

Mọi người kinh ngạc phát hiện tình huống hiện tại đã biến thành một mình Ninh Dạ giao chiến với vài chục vị đại yêu Niết Bàn cùng lúc.

Lần này còn dũng mãnh hơn lúc một chọi mười hai vô số lần.

Có lẽ đây là trận chiến thoải mái nhất của Ninh Dạ.

Chẳng cần làm gì cả, chỉ cần duy trì Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển, giữ khoảng cách là được.

Còn lại Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển tự giải quyết.

Chuyện này khiến Ninh Dạ thậm chí còn rảnh tay làm chuyện khác.

“Ồ, ba mươi tư Niết Bàn, quả nhiên không đạt tới con số chín chín tám mốt. Đương nhiên cũng có thể là lưu thủ, nhưng chắc không nhiều. Còn có hai đại yêu cấp bậc Vô Cấu, không ngờ cũng đuổi kịp, không tệ không tệ, đáng chú ý.”

Ninh Dạ ngồi trên Tạo Hóa thần tọa ở lưng Thiên Tằm, vừa chống đỡ công kích, vừa bình phẩm.

Do phải dốc hết tốc lực truy đuổi, bây giờ chỉ còn ba mươi tư đại yêu Niết Bàn và hai yêu vật Vô Cấu, những yêu vật khác không đuổi kịp, chắc bây giờ đã từ bỏ, rút lui.

Nhưng Niết Bàn là trụ cột của yêu giới, sau khi diệt trừ đám này, yêu giới cũng không thể gây sóng gió gì.

Ninh Dạ muốn chơi trò tiêu hao, vừa đối chọi lại kẻ địch, vừa nghiên cứu thủ pháp của đám yêu vật này, phán đoán đặc điểm từng tên.

Trì Vãn Ngưng cũng là người tinh ý, lại tâm linh tương thông với Ninh Dạ, vì vậy ghi chép rõ ràng mỗi đại yêu có thủ đoạn gì, mỗi thủ đoạn có đặc điểm gì, phải chú ý cái gì. Tuy không hoàn chỉnh nhưng nhìn một đốm hoa có thể biết cả con báo, cũng có thể phân tích được phương hướng tu hành tổng thể của đối phương.

Đánh tới giờ vẫn là Ninh Dạ dùng đạo của người ta trả cho người ta, đã nắm giữ hầu hết đặc điểm cơ bản trong thủ đoạn của đối phương.

Vì vậy Công Tôn Điệp và Lâm Lang Thiên cũng bắt đầu ghi chép.

“Con hạc trắng này không tệ, cho dù đang trong hư không cũng có thể điều khiển phong vân, rất có ích đối với Phong chi đạo, bắt sống về nghiên cứu, sẽ rất có lợi.”

“Thôi bỏ đi, trong chúng ta không có ai tinh thông đạo này, ta thấy con kỳ lân đạp nước kia không tệ, rõ ràng là sở trường hệ thủy, phải bắt sống.”

“Hai tên Vô Cấu kia một là độn pháp không gian, một lại am hiểu Quang đạo, nhất định phải bắt sống!”

“Đúng vậy đúng vậy, càng là tu vi thấp ngược lại càng có giá trị.”

Đám nữ nhân châu đầu ghé tai, thảo luận về đám đại yêu còn chưa bắt được kia, tên nào bắt được tên nào nên bắt sống, cứ như đang thảo luận xem chiên sơ hay chiên giòn.

Bên cạnh là cả đám tu sĩ, có người không nghe lọt tai nổi.

Thái Âm môn Vũ Thần - Long Bất Kinh nói: “Các bà cô ơi, xin các ngài đấy. Các ngài không thèm Phong đạo nhưng mà tiểu nhân sở trường Phong đạo đây. Bắt sống cho chúng ta cũng được mà.”

Sào Quân Hải cũng nói: “Ngài nhìn con yêu vật ong kia đi, nó giỏi nhất là nuôi lính ong, vừa đúng cái ta am hiểu, không cho ta Tinh La được, nhưng cái này thì được chứ?”