Chương 1096 Truy đuổi trong hư không 4
Xoạt!
Tinh La thò đầu ra: “Ngươi đừng có mơ, nó là của ta.”
Nói tới đây lại phát cáu: “Ngươi còn muốn nghiên cứu ta?”
Sào Quân Hải vội vàng cười bồi: “Đâu dám đâu dám.”
Con mắt Tinh La đảo một vòng: “Nếu ngươi chịu đưa chỗ tốt, cũng có thể xem xét cho ngươi nghiên cứu.”
Sào Quân Hải vui mừng: “Dễ bàn dễ bàn thôi, yêu vật ong kia chúng ta chia đôi!”
Dương Cực Phong và Khâu Cực Thước cũng nói: “Con tê giác sấm sét kia thể chất cường đại, nếu Ninh thượng tiên đồng ý giao cho hai người chúng ta, Cực Phong xin thề trung thành.”
Công Tôn Điệp liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi nói vậy là bây giờ còn chưa trung thành à? Lần trước ăn đòn chưa đủ?”
Dương Cực Phong sắc mặt sợ hãi: “Bà cô ơi, ta không có ý này.”
Hoa Thương Minh của Long Dương phủ cũng nói: “Con yêu vật sư tử lai rết kia rõ ràng là tam yêu dung hợp, trăm chân ba đầu, do thân thể khác biệt hòa hợp lại, chắc chắn trong đó có thứ liên quan tới Dung đạo, nếu nghiên cứu được có thể bù đắp thiếu sót của Long Dương lệnh.”
Hắn vẫn còn nhớ nhung Long Dương lệnh nhà mình.
Không chỉ có họ, các đại lão Niết Bàn của tiểu môn phái khác cũng dồn dập đưa ra nhu cầu của bản thân.
Có lẽ Hạo Thiên môn và Mộc Khôi tông là hai môn phái duy nhất không tranh giành, một bên sở trường luyện bảo, một phái sở trường luyện thi, yêu vật này sống còn không tốt bằng đã chết, vì vậy bọn họ chờ nhặt xác là được.
Ba mươi sáu con đại yêu còn đang truy kích điên cuồng, cục diện như chiếm hết ưu thế, nhưng lại không biết đối phương đang bàn chuyện chia chác rồi.
Sau khi bàn bạc một lúc, Ninh Dạ phát hiện, hình như hơn ba mươi con yêu vật này đều có giá trị, nếu trực tiếp giết chết thì thật đáng tiếc.
Bèn cười nói: “Bắt sống khó hơn giết chết, nếu thế chắc phải tốn công một chút.”
Mọi người đồng thanh nói: “Đừng lo, tốn công đến đâu cũng được.”
Đúng vậy.
Phi hành trong hư không hơn hai mươi năm, khó khăn lắm mới được đánh một trận, chỉ cần đạt được mục đích, cho dù đánh mấy năm cũng được.
Đương nhiên, trên thực tế không cần nhiều thời gian như vậy.
Tuy Niết Bàn có thể sống mấy năm trong hư không, nhưng cũng giống như người thường chạy bộ. Chạy chậm thì mấy tiếng cũng không sao, đánh quyền mấy phút là nằm lăn ra đất.
Tiêu hao như đám đại yêu này, có thể kéo dài ba tháng đã là chuyện lạ rồi.
Ninh Dạ bèn nói: “Thế thì được, ta thử một chút. Nếu muốn bắt sống thì phải để bọn chúng hao tổn cái đã.”
Sau khi bàn bạc xong đã quyết định đánh tiêu hao tới tận cùng.
Tiếp đó vừa đánh vừa lùi.
Để đảm bảo đám yêu vật kia mắc bẫy, thậm chí Ninh Dạ còn cố ý để Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển biến mất trong chốc lát, mức độ phản kích giảm sút, ra vẻ trận pháp bắt đầu không chống nổi.
Đám yêu vật thấy vậy vui mừng, cho rằng mục tiêu sắp tới cực hạn nên tiếp tục đuổi đánh tới cùng. Trong đó cũng có kẻ tỉnh táo nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng, không muốn quay đầu với hồi sinh vô tận, quyết định phải đánh một trận định càn khôn.
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy cực hạn của đối phương, đuổi liền mười mấy ngày, mắt thấy yêu giới của mình đã nhỏ như quả cầu mà Thiên Tằm vẫn đang phi hành, vẫn giữ khoảng cách như trước.
Cuối cùng đám yêu vật cũng tỉnh táo lại.
Sao trong tên này cứ như cố ý dụ định xâm nhập vậy?
Lúc này bầy yêu tu mới ý thức được không đúng, sau khi bàn bạc một phen, bắt đầu giảm tốc.
Ninh Dạ cũng biết, bọn chúng định rút lui rồi.
Ninh Dạ đâu thể để chúng chạy mất, đã phóng thích ảo thuật.
Vạn Tượng đồ bay lên, ảo ảnh bộc phát.
Đám yêu tu chỉ thấy Thiên Tằm lung lay như muốn ngã, khắp nơi nổi khói lửa, Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển đã không còn tác dụng, mỗi thần thông đều gây ảnh hưởng lớn tới nó.
Chuyện này khiến đám yêu tu vui mừng, lại dốc toàn lực truy đuổi, ra sức phóng thích pháp lực.
Trên bầu trời không ngừng hiện lên ảo ảnh, hào quang rực rỡ chiếu rọi cả không trung đen kịt.
Không thể không nói ảo thuật ánh sáng là thứ có hiệu quả xa nhất khi đấu pháp trong hư không, do là ảo thuật nên hoàn toàn bỏ qua trở ngại khoảng cách, khiến đám yêu tu chỉ thấy trong hư không xa xa có một dải cung điện, vô số đại năng đang chém giết từng cặp một.
Tiếc là bọn họ chỉ thấy ảo ảnh, còn chấn động hơn bản thân người tham gia.
Ninh Dạ cũng không ngờ ảo thuật của mình còn ảnh hưởng cả tới yêu giới, đột nhiên có lĩnh ngộ.
Trong lòng cũng như có thứ gì đó vỡ nát.
Y có thể cảm giác được bản thân thăng hoa.
Là Huyễn đạo?
Ninh Dạ kinh ngạc.
Huyễn đạo của mình thăng hoa.
Không phải thăng hoa bình thường mà là thăng hoa từ ngộ đạo đến ban bố đại đạo.
Cũng giống như Thịnh Đông Bình.
Nhưng rõ ràng ta còn chưa đi tới bước này mà.
Ninh Dạ kinh ngạc, không hiểu sao đột nhiên lại có tiến bộ vượt bậc như vậy.