← Quay lại trang sách

Chương 1102 Hỏa giới

Trận chiến này khiến mọi người cực kỳ kinh hãi.

Cảnh giới Nhân Hoàng đúng là bất phàm.

Đối với Ninh Dạ mà nói, chuyện này cũng rất có giá trị tham khảo.

Đầu tiên y đã hiểu vì sao cảnh giới Nhân Hoàng tên là Nhân Hoàng, không chỉ vì thực lực bản thân cường hãn tới trình độ nhất định, quan trọng nhất cũng là không nói lý nhất là có thể cưỡng ép lực lượng nguyên thần của người khác truyền vào bản thân.

Đòn cuối cùng của Thiết Lang là thần thông nhưng vượt qua sức chịu đựng của Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển, khiến Ninh Dạ cũng khó mà đối phó nổi.

Chính vì đòn này tương đương với tập trung lực lượng một bộ phận nguyên thần của tất cả mọi người trên Thiên Tằm cho Thiết Lang mượn.

Trong đó lại chia cảnh giới.

Một phần mười cảnh giới Niết Bàn.

Vô Cấu thì tương đương với một phần năm.

Vạn Pháp thì chín phần mười lực lượng đều bị Thiết Lang tạm thời cướp đoạt.

Còn Hoa Luân, ngại quá, bọn họ không có lực lượng nguyên thần, vì vậy ngược lại không bị ảnh hưởng.

Nhưng thủ đoạn này cũng dẫn tới thực lực của phe mình suy yếu, tuyệt đối không thể dùng.

Trên thực tế thủ đoạn này là để đối phó với kẻ địch.

Nói cách khác muốn đối phó với cảnh giới Nhân Hoàng thật sự thì không thể dùng chiến thuật biển người, lượng lớn tu sĩ bình thường xông lên chỉ tổ thêm dầu cho đối phương.

Nhưng đây chỉ là tình huống bình thường.

Thực tế còn phải xem là ai.

Ví dụ như Tử Lão, Thiết Lang không đoạt được chút lực lượng nguyên thần nào.

Ninh Dạ cũng vậy.

Nói cách khác, người tu hành bí thuật nguyên thần cường đại vẫn có thể chống được thủ đoạn này.

Nói chung Thiết Lang thăng cấp, khiến Ninh Dạ có được lý giải thực tế về cảnh giới Nhân Hoàng, cũng khiến mọi người đều hưng phấn.

Có lẽ được kích thích nên năm sau Phượng Tiên Lung cũng thăng cấp thành Nhân Hoàng.

Nhưng năm năm sau tạm thời không có ai thăng cấp.

Về phần Ninh Dạ, tuy y đã đạt tới đỉnh phong, có tư cách đột phá nhưng Ninh Dạ không vội đột phá.

Mỗi lần đột phá đều là một lần cảm ngộ huyền bí thiên địa.

Người khác muốn tu vi, nhưng Ninh Dạ muốn càng nhiều.

Chứng đạo tại thần.

Đột phá không chỉ là tăng cường về tu vi mà còn có lĩnh ngộ đối với đạo.

Vì vậy Ninh Dạ ổn định tâm trạng, tiếp tục rèn luyện bản thân.

Năm thứ ba mươi tám sau khi đánh hạ yêu giới.

Cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy một tu giới.

Đó là một tu giới tràn ngập ngọn lửa đỏ chót.

Ninh Dạ lấy Côn Lôn kính ra quan sát rồi nói: “Nơi này vốn là tu giới, nhưng nó đã hỗn loạn rách nát từ lâu... Là do Thánh Nhân năm xưa gây ra, trở thành một thế giới nghịch loạn.”

Tinh đồ là từ di vật Thánh Nhân, vì vậy có không ít tu giới từng bị Thánh Nhân đi qua.

Thánh Nhân này định đi theo con đường nghịch thiên, những nơi hắn đi thường để lại hỗn loạn.

Tu giới trước mắt chính là kết quả sau khi Thánh Nhân đảo loạn.

Nhưng lúc đó hắn chỉ nghiên cứu, chưa thể tạo thành thế giới đảo loạn của bản thân, vì vậy tuy thế giới này rất hỗn loạn nhưng chưa trở thành thiên địa của hắn. Mà sau khi gây họa xong tên này cũng bỏ mặc không quan tâm nữa, cứ thế rời khỏi.

Bây giờ tinh giới này vẫn là biển lửa địa ngục.

Nhưng không phải trong đó không có sinh linh, ngược lại sản sinh ra vô số tồn tại dùng hỏa làm bản nguyên.

Ừm, quái vật hệ hỏa kia chắc được sinh ra trong giới này.

“Xem ra giới này không có tác dụng gì.” Mọi người hơi tiếc nuối.

“Cái này thì chưa chắc.” Ninh Dạ mỉm cười: “Các ngươi chỉ nhìn thấy tài nguyên, còn ta lại thấy thiên ý. Đã là thế giới đảo loạn thì nên ổn định lại, dùng để chứng đạo bản nguyên, thuận theo thiên ý.”

Năm xưa y loại bỏ thế giới đảo loạn, được thiên ý khen thưởng.

Bây giờ mức độ loạn lạc của giới này không bằng thế giới ngũ hành điên đảo kia, nhưng được cái nó lớn.

Chất không đủ thì bù bằng lượng, nếu có thể khiến nó quy về nguyên bản, trở lại chính thống, chắc lại có một đợt đại khí vận.

Vấn đề duy nhất là... ta nên làm thế nào?

Tiêu diệt?

Không thích hợp.

Đấy không phải chính đạo.

Phải dẹp loạn, đưa nó về đường chính!

Sau khi suy nghĩ, Ninh Dạ nói: “Giới này không phải chỉ động thủ là giải quyết được. Thế này đi, các ngươi cư sở lại đây đã. Thiết Lang, Phượng tiên tử, hai vị theo ta hạ giới một chuyến.”

“Xin tuân lệnh!”

Ba người đã rời khỏi Thiên Tằm, bay về phía hỏa giới đảo loạn kia.

Phi hành cả một chặng đường, ba người nhanh chóng hạ xuống bầu trời của giới này.

Chỉ thấy đâu đâu cũng có ánh lửa hừng hực, dung nham sôi sục.

Có thể thấy loáng thoáng trong ngọn lửa có sinh linh nhảy nhót, thậm chí trong dung nham cũng có cá tung tăng.

“Đây đều là sinh linh ăn lửa, nhưng không phải chính thống... tất cả đều là quái vật!” Thiết Lang hoảng sợ.

Trong Trường Thanh giới, bất cứ quái vật nào cũng được coi là bảo bối.