Chương 1104 Quỷ dị 2
Nếu thế vì sao hắn lại bỏ đi không lấy, chỉ mượn nơi này luyện hóa một quái vật hệ hỏa rồi rời khỏi?
Hiển nhiên Thiết Lang và Phượng Tiên Lung cũng ý thức được vấn đề này.
Thiết Lang đã nói: “Chẳng lẽ ngay cả Thánh Nhân cũng không thể điều khiển thứ này?”
Phượng Tiên Lung phản đối: “Tuy thứ này rất mạnh nhưng còn chưa tới mức khống chế thần trí chúng ta, chỉ hơi ảnh hưởng tới chúng ta mà thôi. Tu vi của Thánh Nhân kia cao hơn chúng ta, chắc không đến nỗi bị khống chế. Hắn để lại thứ này chưa chắc đã vì không thể điều khiển mà có thể còn có suy nghĩ khác.”
Lời nói này được Ninh Dạ tán thành: “Không sai. Ta đang thấy lạ về một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hai người đồng thanh hỏi.
Ninh Dạ nói: “Thánh Nhân kia muốn đi ngược ý trời, đảo loạn Trường Thanh giới, nhưng chỉ dựa vào thủ đoạn đó thôi có đủ không?”
Nghe y nói vậy, ánh mắt hai người bừng sáng: “Ý ngươi nói...”
“Chắc hắn còn những thủ đoạn khác.”
Thiết Lang và Phượng Tiên Lung lập tức hiểu ra: “Đây chính là một trong những hậu chiêu mà hắn bố trí!”
“Chắc vậy, không phải hắn không dùng được mà đang bồi dưỡng thứ này.” Ninh Dạ tặc lưỡi than thở: “Dã tâm của tên này rất lớn.”
“Nhưng cho dù như vậy, chắc chắn trái tim này có lai lịch phi phàm.” Ánh mắt Thiết Lang đã lóe lên vẻ thèm thuồng.
Kỳ vật khiến Thánh Nhân cũng phải trịnh trọng cất giữ, đương nhiên giá trị vượt xa thần khí.
Nhưng Ninh Dạ tỉnh táo hơn hắn nhiều: “Thánh Nhân kia đi ngược ý trời, bảo vật mà hắn để lại chỉ có thể hủy, không thể dùng.”
“Hủy?” Thiết Lang cực kỳ tiếc nuối.
“Ừ.” Ninh Dạ gật đầu, tuy y nói vậy nhưng không hành động, hiển nhiên vẫn đang suy nghĩ.
Nếu hủy trái tim này là đi đúng ý trời, thế thì thiên đạo có thể tự ra tay. Dù sao chuyện khác thì thiên đạo không làm được, Thiên kiếp thì rất hào phóng.
Nhưng không có Thiên kiếp, tức là không chỉ đơn giản như vậy.
Phải tìm được điểm mấu chốt dã.
Y đang suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài có dị động.
Chỉ thấy bốn phương tám hướng, vô số dung nham đã chảy vào, lưu chuyển trong ngọn lửa, một khí tức hùng hồn đang chậm rãi dâng lên.
“Ừm, xem ra còn phải đánh một trận.” Ninh Dạ tế Côn Lôn kính, Tuyền Cơ xích, Tạo Hóa thần tọa lên: “Ta phải nghiên cứu nơi này một chút, chuyện chiến đấu giao cho hai vị.”
❖ ❖ ❖
Dung nham không ngừng tràn vào, hóa thành hỏa linh khổng lồ dâng tới hai người.
Ban đầu Thiết Lang và Phượng Tiên Lung không mấy để ý, với thực lực của bọn họ có thể dễ dàng tiêu diệt.
Nhưng hai người nhanh chóng nhận ra không đúng.
Hỏa linh như vô cùng vô tận, bọn họ có diệt thế nào thì chúng vẫn trào vào. cứ như quái vật hành hỏa của toàn bộ tiên giới đều tập trung ở đây, giết về phía họ.
Đương nhiên, với thực lực của hai người bọn họ, chiến đấu như vậy có đánh một năm cũng không mệt.
Vì vậy trận chiến này chỉ kéo dài mấy chục ngày, còn thời gian này Ninh Dạ vẫn đắm chìm vào nghiên cứu.
Dung nham chảy vào như vô cùng vô tận, theo chiến đấu kéo dài, Thiết Lang và Phượng Tiên Lung bắt đầu cảm thấy không đúng.
Là trái tim kia.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trái tim đập từng nhịp một, Thiết Lang và Phượng Tiên Lung cảm thấy dường như có thứ gì dẫn dắt bọn họ, nhịp tim của họ từ từ đồng bộ với nhịp đập của trái tim kia.
Lúc đầu họ còn không để ý, nhưng dần dà hai người bỗng cảm thấy không ổn.
Bọn họ muốn ngừng lại, nhưng phát hiện bản thân không cách nào khống chế nhịp tim của bản thân.
Cứ như thời khắc này trái tim họ đã không thuộc về mình.
Chuyện này khiến cả hai cực kỳ kinh hãi.
Phải biết bọn họ đã là Nhân Hoàng, thân thể chỉ là túi da, là công cụ lưu trữ tiên lực, họ có thể tùy ý tái tạo một thân thể.
Thế nhưng bây giờ, túi da lại như hóa thành bản mệnh, không chỉ nhịp tim không chịu khống chế, thậm chí bọn họ còn có cảm giác kỳ dị: Cảm giác như bọn họ trở thành phàm nhân, một khi trái tim ngừng đập là họ sẽ chết.
Hai người cùng kinh hãi.
“Ninh thượng tiên!” Thiết Lang kêu to.
Ninh Dạ lại cúi đầu không nói một lời.
Chuyện này không có gì là lạ, lúc trước cứ cách một thời gian là Thiết Lang và Phượng Tiên Lung lại lên tiếng gọi, cũng không phản ứng.
Nhưng tình hình hiện tại đang khẩn cấp, thấy Ninh Dạ vẫn tập trung quên mình, cuối cùng hai người cũng phát hiện ra điểm không ổn.
“Chết rồi, hình như Ninh Dạ cũng bị khống chế. Nơi này quá quỷ dị, nhất định phải nghĩ cách thoát thân.” Phượng Tiên Lung nói.
“Không đi được.” Thiết Lang sắc mặt khó coi nói.
Hắn thử thoát thân trước Phượng Tiên Lung rất lâu, nhưng phát hiện sức mạnh vô hình đã kiềm chế mình, cho nên bây giờ muốn rời khỏi không gian này cũng không được.”
Chết tiệt!
Rõ ràng ông đây đã thành Nhân Hoàng nhưng lại vẫn lạc trong cái nơi quỷ dị này ư? Thiết Lang thầm tuyệt vọng.
Tời giờ rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được thiên địa mênh mông.