← Quay lại trang sách

Chương 1105 Ý chí vặn vẹo

Trường Thanh giới như một cái giếng, bọn họ rời khỏi giếng, đối mặt với kỳ ngộ vô tận, cũng là nguy hiểm vô tận.

Cho dù là Nhân Hoàng, đối mặt với cục diện như vậy nhưng vẫn có sức mà không thi triển được.

So với Thiết Lang, rõ ràng Phượng Tiên Lung tỉnh táo hơn: “Không được, nhất định phải đánh thức Ninh Dạ, chỉ có hắn mới giải quyết được vấn đề.

“Để ta!” Thiết Lang đã phát động thần thức đâm vào ý thức Ninh Dạ.

Không phải hắn muốn làm Ninh Dạ bị thương, chỉ hy vọng cú đâm bằng thần thức này có thể đánh thức Ninh Dạ.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Thiết Lang thấy một cảnh tượng khiến hắn không thể tin nổi.

“Á!” Hắn hét lớn một tiếng, ngã oạch xuống đất.

“Thiết Lang!”

Phượng Tiên Lung giơ tay, một luồng tiên tuyền hạ xuống, Thiết Lang như kẻ sắp chết đuối, đột nhiên hét lên một tràng dài đầy đau đớn rồi ngồi bật dậy, ánh mắt đầy kinh hãi.

Sau đó là cảnh tượng mà Phượng Tiên Lung không thể tin nổi, gương mặt Thiết Lang từ từ hòa tan.

Sao lại như vậy?

“Ngươi làm sao thế?” Phượng Tiên Lung kinh hãi nói. r

Thiết Lang ôm cổ họng mình, mồ hôi đầm đìa: “Quá khủng khiếp... quá khủng khiếp... ta... ta không biết... Ta... ta không nói được... mặt của ta....”

Hắn kinh hãi nhìn mình, ánh mắt đầy sợ hãi.

Rốt cuộc là cái gì mà đường đường một Nhân Hoàng cũng sợ hãi tới vậy, còn biến thành bộ dáng thế này?

Thân thể Thiết Lang cũng không ngừng tan rã, nhưng cũng không ngừng khép lại, trông như có thứ gì đó xâm lấn hắn.

Phượng Tiên Lung cũng thầm kinh hãi.

Hỏa linh trong dung nham vẫn đang tràn vào, Phượng Tiên Lung tiện tay diệt trừ.

Thiết Lang lại đột nhiên hét lớn: “Không, đừng giết chúng! Bọn chúng vốn là căn cơ trấn áp thứ quái dị này, ngươi càng tiêu diệt bọn chúng thì lực lượng của thú tà dị này càng bành trướng. Ninh Dạ đang đối đầu với nó!”

Cái gì?

Phượng Tiên Lung cả kinh: “Thế phải làm sao?”

“Ngăn chặn!” Thiết Lang kêu lên, bất chấp thân thể bản thân, bắt đầu thi pháp khắp bốn phương tám hướng, không ngừng gia cố phong ấn xung quanh, không để dung nham tràn vào.

Vừa làm lại vừa kêu gào: “Sai rồi, chúng ta sai hết rồi.”

“Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?” Phượng Tiên Lung không thể hiểu nổi.

“Ta không cách nào nói cho ngươi, đợi Ninh Dạ tỉnh lại hắn sẽ cho ngươi biết.” Thiết Lang kêu lên: “Vừa rồi là hắn cứu ta ra.”

“Hắn?” Phượng Tiên Lung nhìn Thiết Lang: “Ngươi là Nhân Hoàng, hắn là Niết Bàn, hắn chịu mấy tháng mà ngươi không chịu được tới nửa nén hương, còn phải nhờ hắn cứu ngươi?”

Thiết Lang mặt già đỏ ửng, cả gương mặt tan thành nước mủ rơi xuống, lại mọc ra: “Nói nhảm, hắn là lão đại!”

“...”

Phượng Tiên Lung cũng thẳng thắn ngậm miệng, phối hợp với Thiết Lang dốc toàn lực phong ấn, nhưng nhìn biến hóa khủng khiếp của Thiết Lang, Phượng Tiên Lung cũng thấy hoảng sợ.

Có điều càng phong ấn thì lực lượng dung nham tràn vào càng mạnh.

Lúc trước giết hỏa linh trong dung nham tới mấy tháng cũng không sao, giờ đổi cách, hai người nhanh chóng cảm nhận được áp lực tăng cường.

Cứ như lực lượng của cả tiên giới không ngừng chất chồng lên.

Chuyện này khiến Phượng Tiên Lung cũng bắt đầu cảm thấy vất vả: “Hỏa linh này là lực lượng của bản thân tiên giới biến thành, không ngừng tràn vào, không ngừng tăng cường. Cứ tiếp tục như vậy sẽ là hai người chúng ta đối phó với cả một tiên giới.”

Đối phó với một tiên giới, đừng nói Nhân Hoàng, Thánh Nhân cũng chưa chắc đã làm được.”

Thiết Lang tức giận nói: “Ta biết! Đây là tác dụng của trái tim kia, nó đang chuyển dời phong ấn, nó định trốn thoát!”

Thân thể hắn vẫn đang tan rã, không chỉ có gương mặt mục nát mà thân thể cũng dần biến thành bùn nhão.

“Sao bảo cái này không phải là của một đại năng nào đó để lại mà là Thánh Nhân kia cố ý bồi dưỡng?” Phượng Tiên Lung kinh ngạc hỏi.

“Không, nó là do đại năng để lại!” Thiết Lang gầm lên: “Đó là tồn tại vượt ngoài tưởng tượng của chúng ta. Trời đất ơi, tiên giới rộng lớn, chúng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi! Mau chống cự, bây giờ chỉ Ninh Dạ mới có thể cứu chúng ta! Ninh Dạ, ngươi mau ra đi, ông đây sắp không chịu được nữa rồi!”

Nói tới đây Thiết Lang bắt đầu khóc nức nở.

Chỉ có bản thân hắn mới biết mình đang chịu dằn vặt ra sao, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bị ăn mòn thành một con quái vật khủng khiếp, tuy vậy hắn vẫn phải kiên trì phong ấn bên ngoài.

Phượng Tiên Lung nghe vậy cũng thầm run rẩy.

Trái tim này là của một đại năng nào đó để lại? Phải là tồn tại cấp bậc nào mới có thể để lại một trái tim mạnh mẽ như vậy?

Rồi phải là người ra sao mới có thể giết chết một tồn tại như vậy?

Còn Ninh Dạ, đang đối đầu với tồn tại đó ư?

Cô liếc mắt nhìn Ninh Dạ.

Chỉ thấy Ninh Dạ vẫn trầm ngâm bất động, chỉ có ba món thần khí trên đầu vẫn vận hành không ngừng nghỉ.