Chương 1112 Thọ Quang giới 2
Là một tu sĩ kiếm đạo cảnh giới Vạn Pháp.
Ninh Dạ không hề che giấu thân hình, nhìn qua một chút, cảm thấy tuy kiếm đạo của tu sĩ này cũng khá đặc biệt, nhưng dẫu sao cũng chỉ có vậy, cho nên lắc đầu định xuống núi.
Nhưng vừa quay người đã nghe tu sĩ trên núi đối diện nói: “Các hạ nhìn như vậy có vẻ không ổn cho lắm?”
“Hả?” Ninh Dạ quay người lại nhìn đối phương.
Tu sĩ bình thường tu hành đúng là liên quan tới bí mật tiên pháp, người ngoài đứng nhìn đúng là không ổn. Nhưng đã nhiều năm rồi, nếu Ninh Dạ nhìn ai tu hành là vận may của người đó, có ai từ chối?
Dần dà bản thân Ninh Dạ cũng không chú ý tới bản thân vô tình phạm phải kiêng kỵ.
Đã là lỗi của bản thân, Ninh Dạ cũng không muốn giải thích nhiều, bèn nói: “Là lỗi của ta, mới đến nên quên quy củ, thấy đạo huynh luyện kiếm nên vô thức nhìn vài lần. Nhưng ta nhìn không lâu, còn chưa tới mức trộm tiên pháp của ngươi, mong được tha thứ.”
Tu sĩ kia hừ một tiếng nói: “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi ư?”
Nói đoạn tiểu kiếm như sợi tơ bạc xoạt một tiếng bắn tới trước mặt Ninh Dạ.
Kiếm kia ngưng bặt trước mặt Ninh Dạ, không thể đâm tới. Tu sĩ kinh hãi phát hiện bản thân có cố khống chế thế nào đi nữa cũng không đâm tiếp được, tiếp tục cố gắng lại phát hiện mình không thể khống chế kiếm nữa.
Sao lại như vậy?
Tu sĩ kia kinh hãi.
Kiếm này của mình là pháp bảo bản mệnh, bị cắt đứt liên hệ dễ dàng như vậy, đối phương không phải người thường, quá nửa là đại năng Vô Cấu!
Hắn thầm kinh hãi, kêu lên: “Là lỗi của tiểu nhân, có mắt không thấy thượng tiên, mong thượng tiên tha thứ.”
Nói xong cúi rạp xuống, nói quỳ là quỳ, cũng khá quyết đoán.
Ninh Dạ giơ hai ngón tay mân mê thành tiểu kiếm như sợi tơ bạc, quan sát kỹ lưỡng rồi nói: “Kiếm đạo chẳng ra sao, nhưng thủ đoạn luyện kiếm cũng khá thú vị. Các nàng xem này.”
Lâm Lang Thiên xem như có nhãn lực nhất ở phương diện này, nhận lấy kiểm tra một phen rồi nói: “Cấm chế cũng bình thường, chỉ có thủ đoạn chế tạo bản thể phi kiếm khá đặc biệt.”
Nói xong nhìn về phía tu sĩ kia: “Ngươi tên là gì? Môn phái nào? Thanh kiếm này do ai chế tạo?”
Tu sĩ kia vội vàng nói: “Tiểu nhân Hà Phương An, người Hà gia ở Yên Lưu thành Thanh Thủy quận. Kiếm này là chủ gia của Hà gia chế tạo, đâu phải là tiểu phái phương nào chế tạo...”
Nói tới đoạn sau lời nói hạ thấp, giọng nói đầy vẻ coi thường môn phái.
“Thú vị.” Ninh Dạ vẫy tay: “Qua đây nói chuyện.”
Thân thể Hà Phương An không chịu khống chế bay tới, hắn định đứng dậy nhưng lại phát hiện bản thân chỉ có thể giữ tư thế quỳ lạy, cứ thế vừa quỳ vừa bay từ đỉnh núi đối diện tới đây.
Thậm chí còn cày thành một đường băng dài mấy chục mét, vừa vặn dừng lại cách Ninh Dạ một mét.
Hà Phương An sợ vỡ mật, chưa từng nghe có Vô Cấu nào giày xéo người khác như vậy? Chắc là Vô Cấu hậu kỳ hoặc đỉnh phong.
Ninh Dạ nói: “Chúng ta từ nơi khác đến, không biết tình huống nơi này, kể chuyện về Thanh Thủy quận đi.”
Y hỏi về Thanh Thủy quận, thực ra cũng là tìm hiểu tiên giới này.
Chiến đấu lúc trước diễn ra trong hư không, tuy hào quang mãnh liệt nhưng mọi người chỉ coi là ánh mặt trời nhấp nháy, không để sát ý đến. Hà Phương An không biết Ninh Dạ là khách tới từ thiên ngoại, chỉ cho là người từ nơi khác mới đến nên trả lời rất rõ ràng.
Hắn không có chuẩn bị, Ninh Dạ lại có lòng muốn tìm hiểu, bên cạnh lại có Trì Vãn Ngưng giả vờ ngây thơ, vẻ mặt như ta chưa bao giờ ra khỏi cửa, kiến thức nông cạn, bốn vợ chồng một hỏi ba hưởng ứng, chẳng bao lâu sau đã tìm hiểu rõ ràng về tình hình nơi đây.
Hóa ra nơi này tên là Thọ Quang giới, đúng là một tiên giới cấp năm.
Nhưng nơi này không phải môn phái xưng hùng mà là các gia tộc xưng tôn.
Thọ Quang giới chia ra ngũ đại vực, mỗi vực đều do các gia tộc tu tiên khác nhau khống chế.
Thanh Thủy quận là một trong mười ba quận ở Bắc Vực, nói là quận nhưng diện tích không nhỏ, chỉ riêng quận này đã có bảy mươi hai thành.
Do đó Bắc Vực có mười ba đại gia tộc, mỗi thành lại có một số tiểu gia tộc.
Hà gia là một gia tộc tu tiên ở Yên Lưu thành Thanh Thủy quận, cũng coi như có chút địa vị trong thành, nhưng chủ yếu là dựa vào chủ gia. Chủ gia của Hà gia xếp hạng tư trong số các gia tộc tu tiên ở Thanh Thủy quận, cũng coi là đại tộc tiếng tăm lừng lẫy.
Nghe hắn nói vậy, Ninh Dạ đã hiểu được đại khái.
Cách tu hành của giới này là chủ tu sinh cơ, coi trọng đạo về tự nhiên.
Tu sĩ tu thần, sau khi luyện thành nguyên thần thì thân thể chỉ là thể xác, vì vậy tu hành càng cường đại càng khó có con cái, vì tinh hoa đều nằm tại thần hồn.
Nhưng cũng có ngoại lệ, đó là tu luyện Tự Nhiên chi đạo, Sinh Mệnh chi đạo.