← Quay lại trang sách

Chương 1113 Phẫn nộ

Tu sĩ theo đạo này thường có sinh cơ dồi dào, năng lực sinh dục mạnh, khả năng truyền thừa huyết mạch cao, vì vậy khá dễ tạo thành gia tộc tu tiên. Chuyện này khác với Cực Chiến đạo tu thân thể, bản chất bọn họ cũng là tu pháp không phải tu luyện thân thể thuần túy, chẳng qua tác dụng chủ chốt của tiên pháp là cường hóa sinh cơ, thật ra đặc điểm chiến đấu giống như Vạn Hoa cốc, mạnh ở kéo dài, liên miên bất tuyệt, chứ không giỏi về bộc phát.

Vì vậy mấy bà già của Vạn Hoa cốc cũng coi là giỏi sinh đẻ.

Trường Thanh giới không am hiểu đạo này, vì chuyện này liên quan tới hoàn cảnh địa lý địa phương.

Vấn đề là Ninh Dạ xem khí, thấy sinh cơ ở nơi này không phải dồi dào, nhiều nơi còn chẳng bằng Vạn Hoa cốc.

Sao lại trở thành thế giới của gia tộc tu tiên?

Thú vị!

Càng trái với lẽ thường, càng kỳ lạ thì Ninh Dạ càng cảm thấy hứng thú.

Hơn nữa y cũng hứng thú với thanh kiếm này. Ninh Dạ nói: “Ngươi là gia chủ của Yên Lưu Hà gia?”

Hà Phương An vội vàng lắc đầu: “Không phải, tiểu nhân chỉ là tứ đệ của tộc trưởng. Hà gia ta có mười hai Vạn Pháp, một vị Vô Cấu, gia chủ của Yên Lưu Hà gia chính là huynh trưởng của ta, Hà Phương Thụ.”

Lúc hắn nói câu này có vẻ rất kiêu ngạo, như kiểu ngươi nhìn nhà chúng ta cũng có Vô Cấu đấy, mà nhà chúng ta mới chỉ là phân gia thôi.

Công Tôn Điệp là người thích tính toán, bắt đầu xòe ngón tay: “Một gia tộc bất nhập lưu ở Yên Lưu thành đã có một Vô Cấu, mười hai Vạn Pháp, thế chẳng phải là chỉ riêng Yên Lưu thành đã có ba năm bảy Vô Cấu rồi?”

Thế nào là bất nhập lưu?

Hà Phương An cả giận nói: “Tuy trong Yên Lưu thành, Hà gia ta không phải thành chủ nhưng cũng là gia tộc xếp hạng năm, toàn bộ Yên Lưu thành có sáu vị Vô Cấu tất cả, nhà ta có một vị.”

“Sáu Vô Cấu cũng không phải là ít rồi.” Công Tôn Điệp tiếp tục đếm ngón tay: “Một mình Yên Lưu thành đã có sáu Vô Cấu, Thanh Thủy quận có bảy mươi hai thành, thế chẳng phải hơn bốn trăm? Bắc Vực có mười ba quận, thế chẳng phải hơn bốn ngàn? Vậy là toàn bộ Thọ Quang giới phải có tới hơn hai vạn Vô Cấu?”

Tính ra kết quả này, Công Tôn Điệp cũng giật nảy mình.

Con số này quá khủng khiếp, Trường Thanh giới lớn hơn Thọ Quang giới mà còn không có tới hai vạn Vô Cấu.

Hà Phương An quỳ bên cạnh kinh ngạc nhìn Công Tôn Điệp: “Chuyện này mà cô nương cũng không biết à? Thọ Quang giới có mười tám ngàn Vô Cấu, hai ngàn ba trăm Niết Bàn, đây là kiến thức thông thường.”

Nghe hắn nói vậy cả Lâm Lang Thiên cũng giật bắn mình.

Mẹ nó, sao tiên giới này lắm Niết Bàn với Vô Cấu thế?

Ngược lại Ninh Dạ sắc mặt kỳ quái: “Chẳng trách, ta đang nghĩ sao ngươi là Vạn Pháp đỉnh phong mà yếu vậy, hóa ra nơi này thăng cấp... rất dễ dàng. Có điều thăng cấp dễ dàng chứ thực lực thì quá kém.”

Lâm Lang Thiên hiểu ý Ninh Dạ: “Ý phu quân là...”

Ninh Dạ gật đầu: “Hư mà không thực, nơi này tăng cường cảnh giới dễ dàng, có một nửa nguyên nhân là do huyết mạch truyền thừa, còn một nửa nữa chắc là vì hoàn cảnh nơi này. Thú vị, hễ là tiên giới thì thăng cấp có nhiều bình cảnh, mỗi bước một cửa ải, mỗi cửa ải một con đường tu luyện. Thế nhưng nơi này lại không phải như vậy... Cụ thể còn phải tìm hiểu, để tìm một Vô Cấu để nghiên cứu mới được.”

Hà Phương An nghe vậy kinh hãi.

Lúc đầu hắn còn cảm thấy sao người này nói năng lớn lối như vậy, cái gì mà huyết mạch truyền thừa, chẳng phải nơi này ai ai cũng vậy à?

Tới lúc nghe câu cuối cùng, sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần.

Tìm một Vô Cấu để nghiên cứu?

Ngươi nói vậy là sao?

Chẳng lẽ ngươi là Niết Bàn?

Chưa bao giờ nghe chuyện Niết Bàn lại không biết bản giới có bao nhiêu Niết Bàn.

Xưa nay chưa từng có tới chuyện khách từ thiên ngoại tới, vì vậy Hà Phương An cũng không biết đối phương là khách từ thiên ngoại, chỉ cảm thấy người này thật thần bí, cứ như lên thâm sơn khổ luyện mấy trăm năm mới xuống núi.

Liệu có phải vì quá không có kiến thức nên mới lớn lối vậy không?

Nhưng tiếp theo đó Ninh Dạ vung tay, cuối cùng Hà Phương An cũng thoát khỏi ràng buộc.

Ninh Dạ đã nói: “Ta muốn tới Yên Lưu thành xem thử, ngươi dẫn đường đi.”

Hà Phương An không dám từ chối, lập tức dẫn Ninh Dạ bay về phía Yên Lưu thành.

Dọc đường đi Ninh Dạ lại hỏi một số vấn đề mà Hà Phương An cảm thấy khá thông thường, đương nhiên cũng cho hắn biết tên của mình, chỉ không nói gia tộc. Nghe tới chuyện hắn không có cả gia tộc, thế là Hà Phương An càng nhận định là người này tu hành trong chốn thâm sơn cùng cốc, tuy có tu vi nhưng hoàn toàn không có kiến thức gì cả.

Ừm, người như vậy là dễ lừa gạt nhất.

Con ngươi đã bắt đầu đảo một vòng.

Lát sau đã bay tới Yên Lưu thành.