← Quay lại trang sách

Chương 1114 Đạo cảnh bất hiển 1

Hà Phương An cung kính nói: “Mời Ninh thượng tiên đi theo ta, ta dẫn thượng tiên đi xem xung quanh.”

Ninh Dạ đã nhận ra tiểu tử này có ý đồ xấu nhưng vẫn chưa phải là ác ý cho nên cũng mặc hắn, nói: “Cũng được, ngươi dẫn đường đi, chúng ta xem xem.”

Năm người cứ thế vào thành.

Dọc đường Hà Phương An cũng khá khách khí, không ngừng giới thiệu phong cảnh địa phương cho Ninh Dạ.

Bất luận hữu dụng hay vô dụng, Ninh Dạ cũng nghe hết, tìm hiểu tập quán nơi này cũng tốt.

Đi một đoạn, chẳng bao lâu sau đã tới trước quán rượu.

Hà Phương An dừng bước nói: “Ninh thượng tiên, đây là quán rượu tốt nhất trong Yên Lưu thành, giờ đã tới trưa, hay là thượng tiên di giá, cũng để Phương An làm tròn chức trách chủ nhà.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Được.”

Sau đó cùng Hà Phương An lên lầu.

Lâm Lang Thiên truyền âm nói: “Thằng nhóc này không có ý tốt.”

“Ừm, chắc là muộn mượn thế bắt nạt người khác.” Ninh Dạ đáp lời: “Không có gì đặc biệt, nhưng cũng vừa vặn ước lượng căn cơ của Vô Cấu.”

Y vốn định bắt một Vô Cấu nghiên cứu, cho nên không ngại chuyện Hà Phương An lợi dụng mình.

Quả nhiên lúc này lên lầu, có người thấy Hà Phương An, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng đều không nói gì. Có tiểu nhị đi tới, Hà Phương An hô hào chọn vài món thức ăn ngon.

Đám người cùng ăn uống.

Trì Vãn Ngưng da trắng như ngọc, mặt tựa đóa sen, điềm đạm như nước, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra mị lực vô hạn; Công Tôn Điệp hoạt bát láu lỉnh, vui vẻ đáng yêu; Lâm Lang Thiên trông như tiểu thư khuê các, chưa nói đã xấu hổ, dáng vẻ băng thanh ngọc khiết khiến người ta mê mẩn.

Ba người đều là nữ nhân tuyệt sắc, bây giờ ngồi chung một chỗ, bất cứ ai đi vào đều không khỏi kinh ngạc nhìn lại, lưu luyến quên về.

Hà Phương An cố tình gây chuyện, vỗ bàn một cái mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không cút đi!”

Chỉ tiếc chuyện chưa gây được thì đám người kia đã cút thật.

Lúc này một giọng nói vang lên: “Hà Phương An, ngươi hô to gọi nhỏ trong quán rượu của ta như vậy, có phải không để Lăng gia ta trong mắt không?”

Dứt lời đã có người bước lên lầu.

Là một vị công tử trẻ tuổi, tay phe phẩy quạt giấy, phong độ mười phần.

Nhưng sau khi thấy ba người Trì Vãn Ngưng là lập tức ngẩn ra, có vẻ cực kỳ rung động, thậm chí không buồn để ý tới Hà Phương An, trực tiếp đi tới bên cạnh Công Tôn Điệp nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh của tiểu thư.”

Trong ba người, nếu bàn về nhan sắc thì Trì Vãn Ngưng dẫn đầu, Lâm Lang Thiên thứ hai, Công Tôn Điệp không xinh đẹp như hai người kia, chủ yếu là khí chất bách biến, cực kỳ quyến rũ. Tu sĩ Trường Thanh giới thấy quen rồi, vì vậy mỗi khi ba cô gái tập hợp đa số là nhìn trộm Trì Vãn Ngưng, cũng khiến Công Tôn Điệp thường thấy không phục.

Không ngờ tới lần này đối phương lại tỏ ra thích mình nhất.

Cho nên rất vui mừng.

Nói: “Ta tên Công Tôn Điệp, ngươi thì sao?”

Vị công tử kia thấy Công Tôn Điệp trả lời sang sảng như vậy cũng thầm mừng rỡ, chỉ cảm thấy bản thân quyến rũ kinh người, anh tuấn vô song, tự tin cười nói: “Lăng gia, Lăng Phượng Vũ.”

Công Tôn Điệp quay sang hỏi Hà Phương An; “Hình như Lăng gia là gia tộc hạng nhì ở nơi này?”

Hà Phương An gật đầu: “Đúng vậy.”

“Không phải hạng nhất à?” Công Tôn Điệp lắc đầu.

Lăng Phượng Vũ nghe vậy lại không vui: “Công Tôn cô nương nói vậy là không đúng rồi, tuy nhà ta không phải thế gia đệ nhất nhưng cũng không kém gì Cung gia. Chẳng qua chúng ta không muốn tính toán tranh giành nhất thời với bọn họ mà thôi.”

Hắn vừa nói vậy lập tức có người lên tiếng: “Lăng Phượng Vũ, ngươi nói vậy là không phục à? Nếu thế chúng ta giao thủ xem.”

Lăng Phượng Vũ gấp quạt giấy lại: “Cung Tự Hoài, ngươi muốn đánh thì đánh, sao ta phải sợ ngươi.”

Nói xong tung người nhảy một cái, đã bay ra ngoài.

Chỉ thấy trên bầu trời có tiên pháp khuấy động ầm ầm, hai người đã giao chiến.

Thế này là sao?

Ninh Dạ cũng kinh ngạc.

Theo kịch bản bình thường phải là đối phương đùa bỡn nữ nhân của mình, sau đó mình nổi giận vì hồng nhan, đánh ngã đám người này chứ?

Kết quả bên mình còn ngồi yên, bên kia đã đánh nhau rồi.

Đợi đã, hình như có gì đó không đúng?

Ninh Dạ nhớ lại.

Đúng rồi, Công Tôn Điệp rất hoan nghênh.

Chẳng trách vừa rồi mình không có cơ hội xuất thủ.

Y nhìn Công Tôn Điệp: “Có người trêu chọc nàng, nàng vui quá nhỉ?”

Công Tôn Điệp thẳng thắn đáp: “Vui không được à? Hiếm khi có người cảm thấy ta đẹp nhất.”

Chậc, hình như cũng có lý.

Hà Phương An nhỏ giọng nói: “Lăng Phượng Vũ theo đuổi nữ nhân, xưa nay có một thói quen, thường ra tay từ người mà hắn cảm thấy kém nhất, khiến những người khác nổi ý háo thắng, sau đó mới tiến công từng người một.”

Câu này chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi.

Sắc mặt Công Tôn Điệp đã đổi màu.

Trì Vãn Ngưng, Lâm Lang Thiên cùng hừ lạnh: Ngươi tự cầu phúc đi.