Chương 1115 Đạo cảnh bất hiển 2
Khoảnh khắc sau đã nghe rầm một tiếng, một bóng người phá tan nóc nhà, bay thẳng lên trời.
Sau đó là tiếng rít phẫn nộ tới cùng cực của Công Tôn Điệp: “Hà Phương An, con mẹ nó, ngươi ngứa đòn à!”
Nắm tay xinh xắn đã đánh lên người Hà Phương An.
Lăng Phượng Vũ và Cung Tự Hoài đang giao thủ trên không trung cùng kinh hãi: “Cô nương, bình tĩnh, đừng nóng.”
Đặc biệt là Lăng Phượng Vũ, gương mặt mỉm cười nói: “Hà Phương An đắc tội với cô nương, hay là để tại hạ ra tay giúp đi, tại hạ có tu vi Vô Cấu, chế ngự Hà Phương An rất dễ dàng.”
Nhìn gương mặt tươi cười của hắn, lại nghĩ tới lời mà Hà Phương An vừa nói, Công Tôn Điệp giận mà không có chỗ nào phát tiết, tát thẳng qua: “Chế ngự cái con mẹ nhà ngươi, đánh chết cái tên khốn kiếp không có mắt như ngươi.”
Đùng!
Một cái tát đánh xuống, phá tan ba tầng phòng hộ của Lăng Phượng Vũ, tát tới mức toàn bộ gương mặt nát bấy.
Cung Tự Hoài thấy vậy giật bắn người: “Cô nương, cô...”
“Ngươi cũng chẳng phải loại tốt lành gì!” Công Tôn Điệp phi cước, đá thẳng vào mặt Cung Tự Hoài.
Bây giờ Công Tôn Điệp vẫn còn là Vô Cấu đỉnh phong, chưa lên tới Niết Bàn.
Không phải là không thể mà là yêu cầu của Ninh Dạ đối với các cô rất cao, mỗi bước đều phải củng cố căn cơ.
Đi lại trong hư không, thiên đạo vô hạn, chính là thời cơ cảm ngộ. Niết Bàn là then chốt ngộ đạo, xung kích quá sớm cũng bỏ lỡ mất cơ hội.
Còn Lăng Phượng Vũ và Cung Tự Hoài chẳng qua chỉ là Vô Cấu trung kỳ, vì vậy dù thế nào hai người này cũng không phải đối thủ của Công Tôn Điệp.
Nhưng cho dù như vậy, bị Công Tôn Điệp trái tát một cái phải đá một cú, vừa đánh vừa đạp, thậm chí không có cơ hội hoàn thủ, khiến mọi người mở mang tầm mắt.
Đúng lúc này, phía xa có giọng nói vang lên: “Ai dám động thủ trong Yên Lưu thành ta?”
Sau đó chỉ thấy hai bàn tay khổng lồ từ hai hướng chụp tới.
Công Tôn Điệp bất chấp người tới là ai. Cô đang ôm một bụng lửa giận, thấy có người công kích lại càng vui vẻ: “Lại thêm hai tên? Tốt lắm, tới đây cho bổn cô nương.”
Song thủ cùng ra tay, trực tiếp tóm lấy hai bàn tay khổng lồ.
Bàn tay trên không trung là huyễn hóa chứ không phải thực thể, thế nhưng chiêu này của Công Tôn Điệp lại khiến chủ nhân hai bàn tay lập tức cảm thấy bàn tay chân thực của mình bị tóm lấy, thân thể không chịu khống chế, bay thẳng về phía Công Tôn Điệp. Khoảnh khắc đó bàn tay thật nằm trong lòng bàn tay Công Tôn Điệp nhưng người lại ở xa mấy dặm, chỉ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, mọi hiểu biết như bị lật đổ.
Khoảnh khắc tiếp theo hai người đã bị kéo tới không trung của quán rượu, chỉ thấy hai tay áo mình trống không, còn trong tay Công Tôn Điệp lại là hai cánh tay chân thực.
Không ngờ lại bị cô giật thẳng ra!
Sao lại như vậy?
Hai người vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.
Công Tôn Điệp nhìn thoáng qua: “Bốn tên Vô Cấu? Sao bảo có sáu cơ mà? Ra hết cho ta!”
Nói xong đạp chân xuống, cú đạp này tạo thành một gợn sóng, như sóng xung kích quét khắp bốn phương tám hướng, sau đó hai tiếng hự khẽ vang lên, hai bóng người đã xuất hiện.
“Một hậu kỳ, bốn trung kỳ, một sơ kỳ, thử chút đi!” Tính cách Công Tôn Điệp vốn tùy tiện, trước đây bị Ninh Dạ quản lý, bây giờ Ninh Dạ không quát bảo cô ngừng, cô thoải mái tung hoành, hai tay vung lên, sương mù mịt mờ đã quét khắp tám hướng.
Sáu người đồng thời ra tay: “Cô nương làm vậy là có ý gì?”
Công Tôn Điệp tức giận nói: “Là muốn đánh một trận chứ còn ý gì nữa. Xem thử trình độ các ngươi như thế nào!”
Trong lúc lên tiếng, cơn sóng tiên lực lại cuốn lên, chỉ thấy cả sáu bị chấn lui.
“Yếu quá đi mất!” Công Tôn Điệp khinh thường: “Bổn cô nương mới dùng ba phần mười lực lượng.”
Tu sĩ nơi này đúng là kém cỏi.
Nếu là tu sĩ Trường Thanh giới, với tổ hợp thực lực như vậy, tuy Công Tôn Điệp vẫn có thể một đấu sáu nhưng chắc chắn không phải chỉ ba phần mười thực lực là giải quyết được.
Nghe nói như vậy, sáu người trên bầu trời đồng thời tức giận.
Ba phần mười lực lượng?
Ngươi sỉ nhục chúng ta đúng không?
Trên bầu trời có tiếng sấm rền vang, một gương mặt khổng lồ xuất hiện, uy vũ vô song.
Cung Tự Hoài thấy vậy vui mừng: “Tứ thúc, ngài tới rồi!”
Lão già kia hừ một tiếng: “Tên vô dụng này, bảo ngươi lúc thường chăm chỉ tu hành đi, kết quả lại vô dụng như này. Nếu vị cô nương này tự tuyên bố chỉ dùng ba phần mười thực lực, thế thì để lão phu thử xem ngươi... Á!”
Hắn quát lớn một tiếng, gương mặt trên bầu trời đã trúng một quyền của Công Tôn Điệp.
Nắm tay xinh xắn đánh lên gương mặt lớn tới trăm trượng, khác nào muỗi đốt, nhưng khoảnh khắc đó lão già này cảm thấy gương mặt của mình thật sự trúng một quyền.
Tiếng gió nổi lên, lão già ở đằng xa đã hiện chân thân, lao ầm ầm tới: “Nha đầu nhà ngươi thật thiếu lễ phép, lại dám... các ngươi nhìn cái gì?”