Chương 1116 Tra xét 1
Lão già kia thấy đám người Cung Tự Hoài trợn mắt há hốc mồm nhìn gương mặt mình.
Cung Tự Hoài chỉ vào mắt lão: “Tứ thúc, con mắt ngài...”
Lão già kia thi triển pháp thuật tự soi mặt mình, chỉ thấy một con mắt của mình đã biến thành màu tím đen.
Lão kinh hãi tới biến sắc: “Sao lại như vậy được? Sao ngươi có thể đánh tới người ta?”
“Hừ, nhất linh tại thể, nhất linh tại niệm, niệm động linh sinh, hưu thích nhất thể. Đạo lý này mà ngươi cũng không hiểu, ngươi mà cũng coi là Niết Bàn?” Công Tôn Điệp khinh thường nói.
Lão già kia nghe vậy ngơ ngác, miệng lẩm bẩm: “Niệm động linh sinh, hưu thích nhất thể... Hóa ra là thế... hóa ra là thế, ta hiểu rồi!”
Lão vui mừng hò hét.
Cảnh tượng này khiến đám người Ninh Dạ không khỏi ngây ngốc.
Trì Vãn Ngưng nhỏ giọng nói: “Đây không phải kiến thức thông thường à?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Rất hiển nhiên, ở đây thì không.”
Lâm Lang Thiên cũng khó hiểu: “Thế làm sao hắn lên thành Niết Bàn?”
Ninh Dạ càng lúc càng vui vẻ: “Đây chính là điểm thú vị nhất.”
Trên bầu trời, lão già kia còn đang vui mừng vì bản thân phát hiện nhân gian chí đạo, Công Tôn Điệp đã bực bội nói: “Lão già, tới đây đánh đi.”
Nói xong lại đấm một quyền.
Lão già kia vẫn khá lễ phép, trực tiếp thi triển tiên pháp ngăn cản, kêu lên: “Cô nương có ơn chỉ điểm, Cung Vũ Sơn không muốn hạ thủ với cô nương.”
Công Tôn Điệp cao giọng nói: “Ngươi cần chứng minh mình có thể thắng được ta thì mới có tư cách nói câu này chứ?”
Lão già họ Cung ngớ người, ngẫm lại cũng thấy có lý.
Chỉ thấy Công Tôn Điệp đã xuất chỉ đâm về phía lão già họ Cung: “Thấy ngươi vẫn khá lễ phép, không đánh vào mặt ngươi.”
Cung Vũ Sơn lập tức thay đổi thủ pháp, thi triển hàng ngàn thủ ấn, chồng chất lên nhau đánh ra. Thế nhưng Công Tôn Điệp chỉ tay một cái, Thiên Trọng Điệp Thủ mà hắn vẫn luôn tự hào lại yếu ớt như trang giấy, lập tức bị phá nát. Công Tôn Điệp đã xuất chỉ đánh lên ngực hắn. Công Tôn Điệp hét lớn một tiếng bắn ngược lại: “Sao lại như vậy? Đạo cảnh! Đây là đạo cảnh! Ngươi là cảnh giới Tiêu Dao?”
Công Tôn Điệp thu chỉ: “Tiểu đạo mà thôi, chẳng qua nghe khá thanh nhã, nhưng hình như ngươi... thật sự không biết đạo ý?”
Cô cũng đã nhìn ra, tuy lão già Niết Bàn này là Niết Bàn thật sự, nhưng hoàn toàn không biết đạo cảnh.
Thần thức của hắn vẫn rất cường đại, nhưng không biết đạo cảnh, thành ra cấp bậc kém hơn Công Tôn Điệp. Đối với lão già này, Công Tôn Điệp tùy tiện xuất thủ một đòn đều là huyền ảo tới mức vô phương hóa giải, tinh diệu hùng vĩ thần kỳ.
Chỉ xét theo lực lượng thì hắn còn mạnh hơn Công Tôn Điệp một chút, nhưng chênh lệch cực lớn về cấp độ đạo cảnh khiến tiên pháp thần thông cũng không bù đắp nổi, kết quả là bị một chỉ của Công Tôn Điệp phá giải một cách dễ dàng.
Đối với tiên nhân Trường Thanh giới, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao chuyện ngộ đạo chỉ cần có đủ thiên phú, cảnh giới Vạn Pháp là có một số cảm ngộ, cảnh giới Vô Cấu là có chút thành tựu.
Niết Bàn ngộ đạo chỉ là một tiêu chuẩn đạt tới đạo cảnh. Nếu trước đó không thể lĩnh ngộ, căn bản không có tư cách đạt tới Niết Bàn.
Nguyên nhân chính là Niết Bàn trùng sinh, không hiểu đạo ý thì không thể đạt tới mức độ mượn đạo cảnh khiến bản thân trùng sinh.
Còn sau khi đạt tới Niết Bàn, lĩnh ngộ về đạo của bản thân lại tăng lên một cấp bậc. Xét theo tiêu chuẩn của tiên nhân Trường Thanh đây mới là chính thức ngộ đạo, lúc trước chỉ là mò ra đường.
Còn như Ninh Dạ, Thịnh Đông Bình chính là trực tiếp bước vào cấp độ ban bố đại đạo, sâu hơn một bước, không phải ảnh hưởng tới bản thân mà là người khác.
Về phần lão già này... lý giải về đạo ý của hắn chắc chỉ xấp xỉ tu sĩ Vạn Pháp đỉnh phong của Trường Thanh giới.
Chênh lệch này thật quá lớn.
Ngoài ra, xét theo thủ pháp, ngay cả tiên pháp thần thông của Vô Cấu Niết Bàn ở đây cũng kém hơn một cấp so với cùng cảnh giới ở Trường Thanh giới. Nhưng chênh lệch này không phải quá lớn, có thể coi là nửa cảnh giới. Vì vậy nếu không dựa vào vấn đề đại đạo, Vô Cấu đỉnh phong của Trường Thanh giới có thể thắng Niết Bàn trung kỳ, nhưng nếu Vô Cấu sơ kỳ muốn thắng Niết Bàn sơ kỳ thì trừ phi là thiên tài như Tử Lão, Lâm Lang Thiên. Còn Ninh Dạ, y nghĩ... Chậc, có lẽ khi mình ở cảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong đã có thể giao thủ với lão già này rồi, thắng thì chưa chắc, nhưng chắc chắn ảo thuật có thể lừa lão xoay vòng vòng.
Còn người trong giới này còn có cách gọi đặc biệt với tu sĩ lĩnh ngộ đạo cảnh, tức là cảnh giới Tiêu Dao.
“Hóa ra là thế.” Ninh Dạ gật đầu; “Xem ra giới này thăng cấp thì dễ, ngộ đạo thì khó, đạo ý không hiện, khó mà cảm ngộ.”
Dọc quá trình tu hành, Ninh Dạ càng lúc càng hiểu rõ.
Cái gọi là “đạo không thể truyền” thật ra có hai tầng ý nghĩa.