Chương 1117 Tra xét 2
Một là “không hiểu nguyên lý”, hai là “khó nắm chân ý”.
Cái gọi là “không hiểu nguyên lý” chính là đạo ứng với cái gì ngươi cũng không biết.
Nhưng phần này thì truyền được.
Chỉ là giải thích bằng câu chữ, không khó.
Khó khăn ở bước thứ hai, nắm được chân ý.
Dù sao đạo đồ phải do bản thân tự lĩnh ngộ, vì chỉ khi hiểu mới có thể thật sự nắm giữ.
Nếu người khác nói cho ngươi, có lúc lại thành không tốt.
Ninh Dạ và bọn Trì Vãn Ngưng đại đạo đồng truyền, không chỉ truyền thụ đạo lý, quan trọng nhất là cảm ngộ nắm giữ chân ý kia, là lĩnh ngộ và vận dụng xâm nhập tới tận cốt tủy, tế bào, hướng thẳng tới nguyên thần.
Vì vậy đừng nhìn tu tiên giới có không ít người không ngộ đạo, nhưng lời nói của bọn họ lại có thể câu câu đều là đạo.
Chỉ tiếc trong tình huống như vậy hiểu càng nhiều ngược lại biết càng ít.
Thế nhưng trong Thọ Quang giới, hiển nhiên tình huống không phải như vậy.
Rõ ràng là đám người này thậm chí còn không hiểu nguyên lý cơ bản, khiến cho Công Tôn Điệp chì thuận miệng nói một câu thôi cũng có thể khiến lão già này “đột ngột lĩnh ngộ”.
Đối với tu sĩ Trường Thanh giới mà nói, thuận miệng chỉ điểm nhưng vậy, nếu không thể khiến ta nắm giữ chân ý, chẳng thà đừng nói cho ta, vì đại đạo không thể truyền.
Nhưng đối với lão già này mà nói, lão vốn không có tư cách nắm giữ chân ý, vì vậy lúc này biết được nguyên lý lại càng có ý nghĩa.
Lúc này tuy bị Công Tôn Điệp đánh rất đau, lão già vẫn không tức giận, ngược lại vui mừng hớn hở, lo lắng hét lớn: “Cô nương như người trời, lão già này có mắt không tròng, Cung gia ta xin dùng lễ thượng khách đối đãi, xin cô nương đừng đánh!!!”
Lão đã tới tới nước này, Công Tôn Điệp có muốn làm bừa cũng không nổi, căm tức dừng tay: “Đang muốn đánh với mấy tên không có mắt cho đã nghiền, lũ các ngươi quá có nhãn lực, nói nhận thua là nhận thua, đúng là vớ vẩn.”
Mọi người nghe vậy thầm ấm ức.
Chẳng lẽ còn muốn chúng ta không tự lượng sức mình để ngươi giết tới mức máu chảy thành sông ngươi mới thấy đã nghiền?
Tuy cô gái này là Vô Cấu nhưng ngộ đạo đại thành, ra tay tự thành pháp, tự nhiên như thiên địa, giơ tay nhấc chân đều có huyền ảo của trời đất. Ở đây có ai đầu óc bã đậu đi liều mạng với cô nàng?
Ai nấy dồn dập hô: “Xin cô nương thứ lỗi, chúng ta biết sai rồi!”
Sau đó chỉ nghe tiếng quỳ gối rầm rập vang lên, tất cả mọi người trong Yên Lưu thành đều quỳ xuống.
Thấy cảnh này, Ninh Dạ cười nói: “Được rồi, người ta cũng biết tiến thoái. Điệp nhi, nàng đừng gây sự nữa.”
“Biết rồi.” Công Tôn Điệp tức tối nói, đấm hai tay vào nhau: “Ngứa tay quá đi.”
Nói xong thân hình lóe lên, đã trở lại trong quán rượu.
Ninh Dạ đi ra phía ngoài. “Các ngươi đã đến hết rồi thì vào trong ngồi đi.”
Phù văn lan tỏa, trên bầu trời đã có tám người bay tới.
Hà Phương An còn muốn vào chỗ nhưng thấy Công Tôn Điệp trừng mắt với mình không có ý tốt, trong lòng hốt hoảng: “Tiểu nhân xin cáo lui trước.”
Trực tiếp bỏ trốn.
Tên này cũng chỉ là cái cầu, qua sông rồi là hỏng ván, vì vậy mọi người cũng không giữ hắn.
Chỉ Cung Vũ Sơn đi tới, đám người cúi mình chào hỏi nhóm Ninh Dạ: “Vũ Sơn tham kiến các vị thượng tiên. Xin hỏi thượng tiên từ nơi nào tới?”
Ninh Dạ nói: “Ninh Dạ, tu hành thâm sơn, tĩnh hoài cần động, không biết chuyện nhân gian, không hiểu quy củ phàm gian.”
Y nói câu này khác nào liệt toàn bộ mọi người ở đây là hạng phàm tục.
Nhưng mọi người không dám có ý kiến.
Cung Vũ Sơn cười nói: “Chẳng hay là tiên sơn nào mà có thể bồi dưỡng được tiên nhân như Ninh thượng tiên. Nhìn thần vận của Ninh thượng tiên chắc cũng là Niết Bàn phải không? Các vị này là...”
“Thê tử của ta.” Ninh Dạ thản nhiên nói.
Mọi người cùng ngưỡng mộ.
Ba vị tuyệt sắc, người kém nhất cũng đẹp như thế, lại mạnh như vậy, thật đáng hâm mộ.
Nếu Công Tôn Điệp biết suy nghĩ của họ, không khéo lại ra tay moi tim tại chỗ.
Trì Vãn Ngưng không nhiều lời với hắn, vẽ vài nét lên hư không, hình ảnh vị Nhân Hoàng tu Quang đạo kia đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Trì Vãn Ngưng nói: “Chúng ta tới tìm một người, chư vị có thấy ông lão này không?”
“Thủ pháp tuyệt diệu!” Cung Vũ Sơn lại bị thủ pháp tùy ý tạo tranh của Trì Vãn Ngưng chấn nhiếp: “Không cần thần thức khống chế, không cần kết ấn thi pháp, tiện tay vẽ tranh, thần thông tự thành mà còn được như vậy...”
Cung Tự Hoài ho nhẹ vài tiếng: “Tứ thúc.”
Lão già này như nằm mơ mới tỉnh, lúc này mới nhớ ra người ta đang hỏi mình, quan sát kỹ càng rồi lắc đầu nói: “Chưa từng gặp.”
Sau đó lại tiếp tục ngắm nghía thủ pháp này.
Cái này thì mình cũng làm được, nhưng chắc chắn không thể tiêu sái tùy ý, nhẹ nhàng thoải mái như vậy.
Nghe lão già này nói không biết, Ninh Dạ cũng không lấy làm lạ, nói: “Thiên hạ này, ngươi biết những bảo địa nào?”