← Quay lại trang sách

Chương 1118 Lý gia

Chỗ ở của vị Nhân Hoàng tu Quang đạo kia chắc chắn phải là nơi phi phàm, Ninh Dạ muốn tìm ra hắn, tốt nhất là bắt đầu từ bảo địa.

“Thiên hạ?” Lão già kinh ngạc trước câu hỏi này, nói: “Thiên hạ này có Ngũ Đại Thần Tiên Thánh Địa, do gia tộc của ngũ vực tự quản lý, đều là đất tổ của họ, còn là địa điểm long hưng, mọi người đều biết.”

Công Tôn Điệp bèn hỏi: “Mạnh nhất là đâu?”

Cuối cùng Lăng Phượng Vũ cũng thấy được cơ hội: “Đương nhiên là Trung vực Cảnh gia.”

Công Tôn Điệp vừa thấy Lăng Phượng Vũ là nhớ tới thói quen ra tay từ cô gái kém một chút của hắn, trong lòng tức giận, trừng mắt nói: “Ngươi cút ngay!”

Lâm Phượng Tú rùng mình một cái, sau đó phát hiện thân thể không khống chế được, lăn thẳng ra ngoài, lộn một quãng trên trời, còn mang theo vô số tiếng sấm ầm ầm.

Bách tính bên dưới không hiểu có chuyện gì, chỉ thấy Lăng Phượng Vũ lăn ầm ầm trên trời, ai nấy kinh ngạc. Đại công tử Lăng gia nắm giữ tiên pháp gì mà thú vị như vậy?

Sau khi Lăng Phượng Vũ lăn một vòng quay lại trong quán rượu, phát hiện mọi người đang nói cười vui vẻ.

Lúc này hắn cũng hiểu ra, chắc thói quen của mình bị Hà Phương An vạch trần nên cô nương này mới tức giận như vậy.

Trong lòng thấp thỏm, không dám lên tiếng nữa.

Chỉ nghe Ninh Dạ nói: “Hiểu rồi, nếu thế chúng ta cũng không ở lại đây lâu, tới Trung vực xem thử.”

Cung Vũ Sơn hiểu ý của y, tức là định tới Trung vực Cảnh gia?

Lão giật nảy mình: “Không được đâu! Ngũ đại gia là thánh địa của Thọ Quang giới, đâu thể tùy ý ra vào. Đặc biệt là Trung vực Cảnh gia trấn thủ trung ương, chấn nhiếp bát phương, chỉ riêng cảnh giới Niết Bàn đã có hơn nghìn...”

Hắn cẩn thận từng chút một nhìn Ninh Dạ, ý là hơn nghìn Niết Bàn, ngươi có lợi hại đến đâu cũng không phải đối thủ.

Mấu chốt nhất là nếu để Cảnh gia biết là do lão già này nói ra nên các ngươi mới tới đó, thế thì Cung gia ta cũng gặp phiền toái rồi.

Ninh Dạ hiểu ý của lão, cười nói: “Ngươi sợ ta gây phiền phức cho ngươi?”

Cung Vũ Sơn cúi đầu: “Lão phu không dám.”

Ninh Dạ cũng không nhiều lời với hắn: “Chỗ ngươi không có thứ ta muốn, ngươi lại không giữ được ta, sau khi đi ta không bảo là ngươi nói. Cứ yên tâm đi.”

Nói xong chuẩn bị đi khỏi.

Đúng lúc này Cung Tự Hoài đột nhiên nói: “Thượng tiên đợi chút, hình như ta từng thấy ông lão trong tranh này.”

“Hả?” Mọi người cùng nhìn hắn.

Cung Tự Hoài cố gắng suy nghĩ, đột nhiên vỗ tay một cái: “Ta nhớ ra rồi, là Lý gia. Quận phủ Thanh Thủy Quận - Dương Thành, gia chủ Lý gia, Lý Thần Dương có chỗ khá giống lão già này.”

Lý gia ở Thanh Thủy quận là gia tộc quận chủ ở Thanh Thủy quận, cũng là thế gia đệ nhất ở Thanh Thủy quận.

Ninh Dạ vốn định đi thẳng tới Trung vực Cảnh gia xem thử, nếu Cung Tự Hoài đã nói vậy, thế thì tới Lý gia xem trước.

Tiếp đó không hề dài dòng, trực tiếp rời khỏi.

Thấy bọn họ đã đi, Cung Vũ Sơn cuống lên, nói với cháu trai: “Ngươi nói năng linh tinh gì đấy? Sao lại dẫn bọn họ tới chỗ Lý gia? Không sợ xảy ra chuyện à? Đến lúc đó làm sao chúng ta gánh vác nổi?”

Cung Tự Hoài cười nói: “Tứ thúc, nhìn là biết những người này có lai lịch phi phàm, còn dám xông vào Cảnh gia, có thể thấy cũng có chút bản lĩnh. Nếu thế, chẳng thà để bọn họ dạo một vòng qua Lý gia cái dã. Thời gian vừa qua Lý gia thường hay gây sự với chúng ta, bất luận trong bọn họ ai thua ai thắng cũng là cơ hội cho chúng ta. Hơn nữa ta cũng không nói dối, ta chỉ nói Lý Thần Dương trông khá giống lão già này chứ không nói chính là hắn. Sự thật cũng là như vậy. Có liên quan hay không cũng không thể coi là lỗi của chúng ta.”

Cung Vũ Sơn nghe vậy cũng cảm thấy có lý, sau khi suy nghĩ một hồi bèn nói: “Đám người này không đơn giản, e là Thanh Thủy quận sắp xảy ra chuyện lớn. Ta phải lập tức trở về, liên hệ với huynh trưởng rồi tới quận phủ xem xem, không khéo sẽ có cơ hội.”

Tiếp đó không hề chậm trễ, lập tức bay ra ngoài.

Đám người Ninh Dạ bay thẳng về phía Dương Thành, sử dụng Quang Độn, chỉ mất chưa tới nửa ngày đã tới Dương Thành.

Ninh Dạ cũng không định khách khí với bọn họ, Côn Lôn kính đã chỉ ra vị trí Lý gia, sau đó trực tiếp xông vào.

Mới tới không trung Lý gia, còn chưa hạ xuống đã thấy mấy người bay “viu viu” lên trời, dáng vẻ như bị người khác đánh bay.

Sau đó là tiếng cười ha hả: “Đại năng Niết Bàn cái chó gì, ta thấy chỉ có thế thôi.”

Giọng nói này khá quen tai, nhưng Ninh Dạ nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra, cuối cùng là Trì Vãn Ngưng nhắc y: “Là Chung Vạn Hào.”

Cuối cùng y cũng nhớ ra: “Hóa ra là thằng nhóc này.”

Chung Vạn Hào chính là kẻ từng so đao với Ninh Dạ trong Bắc Vương phủ Cực Chiến đạo năm xưa, người này cũng là môn hạ Thất Sát đao nhưng lệ thuộc vào Cực Chiến đạo.