Chương 1119 Sào Quân Hải 1
Năm xưa hắn không phục Ninh Dạ, đòi Ninh Dạ giao thủ một trận, kết quả bị Ninh Dạ đánh bại.
Sau này Ninh Dạ triển khai đại viễn chinh, lôi kéo nhân thủ các phái, mà sau trận chiến lần đó Chung Vạn Hào vẫn luôn bái phục Ninh Dạ, cho nên chủ động xin được gia nhập.
Bây giờ hắn cũng có tu vi Vô Cấu, cũng coi là cao thủ trong Cực Chiến đạo.
Lúc này nhìn kỹ, quả nhiên Chung Vạn Hào đang dương dương đắc ý trong Lý gia, cất tiếng cười ha hả.
Bên cạnh hắn còn có hai người, một là Dung Thành, một người là Cố Tiêu Tiêu.
Hai người này cũng có tu vi Vô Cấu, trong đó Dung Thành đã là Vô Cấu đỉnh phong, nhưng hắn cũng là kẻ có chí hướng, không mượn lực lượng của Ninh Dạ, thề sẽ tự đột phá, vì vậy bây giờ vẫn đang kẹt ở đỉnh phong.
Ba tu sĩ Vô Cấu, còn đối diện bọn họ không ngờ là cả đám tu sĩ Lý gia, dõi mắt đếm thử, chỉ riêng tu vi Niết Bàn đã có tới mấy chục tên.
Dẫu sao Lý gia cũng là đại gia tộc, chỉ một đợt người đã có mấy chục Niết Bàn.
Đáng tiếc là Niết Bàn ở nơi này quá kém, ba tên Niết Bàn vừa rồi lao lên, kết quả chỉ một mình Chung Vạn Hào đã đánh bay tất cả.
Lúc này Chung Vạn Hào ôm đại đao trong lòng, lên tiếng nói: “Thế này đi, các ngươi điều thêm mấy người. lần này ông đây cho bảy người cùng tới.”
Đám người Lý gia cực kỳ phẫn nộ.
Chung Vạn Hào đã là Vô Cấu hậu kỳ, chỉ xét theo cảnh giới thì có lẽ Niết Bàn đỉnh phong có thể thắng hắn. Nhưng hắn cũng từng ngộ đạo, vừa chạm tới con đường Chiến đạo, là mẫu người càng đánh càng mạnh điển hình, vì vậy giao chiến thực tế thì Niết Bàn đỉnh phong cũng không phải đối thủ của hắn.
Lý gia chỉ có một tu sĩ đỉnh phong, đa số là sơ kỳ, trung kỳ cũng có vài người.
Kết quả là ba sơ kỳ cùng lao lên, bị Chung Vạn Hào trực tiếp đánh bay, sau đó cất lời ngông cuồng như vậy. Lão già cầm đầu Lý gia bước tới nói: “Lý Thần Dương xin lĩnh giáo thuần uy của Chung tiên sinh!”
Lão già này chính là Lý Thần Dương?
Đúng là dáng dấp khá giống vị Nhân Hoàng tu luyện Quang đạo kia.
Nhưng nếu nói có liên quan hay không... lão già kia chạy nhanh, Ninh Dạ cũng không lấy được thông tin huyết mạch của lão, vì vậy khó mà xác định.
Thôi được, nếu vậy cứ xem thân thủ ra sao.
Vì vậy Ninh Dạ không ngăn cản, đứng coi Chung Vạn Hào và Lý Thần Dương giao thủ.
Lý Thần Dương tự phụ là Niết Bàn đỉnh phong, không liên thủ với những người khác mà cứ thế xuất chưởng ép xuống người Chung Vạn Hào, xung quanh phong vân khuấy động, cũng có chút khí thế. Đáng tiếc, không cần nói tới Ninh Dạ, ngay cả đám người Dung Thành, Cố Tiêu Tiêu cũng chẳng thấy có gì thần diệu.
Cố Tiêu Tiêu nhếch mép: “Vận dụng tiên pháp quá vụng về, cũng như một tên to xác hoàn toàn không biết kỹ xảo chiến đấu, thiếu linh hoạt, biến hóa kém cỏi. Chậc chậc, quả nhiên người nơi này chỉ tu pháp lực, không biết đường cảm ngộ, đúng là lũ ngốc.”
Trong mắt những người như họ, không hiểu đạo cảnh, chỉ tu tiên pháp, rõ là đần độn.
Đường đường Niết Bàn đỉnh phong, khi thi pháp vẫn phải kết ấn, điều động tiên lực, bất cứ đại lão nào ở Trường Thanh giới cũng cười bằng chết.
Lý Thần Dương không hề lay chuyển, bàn tay giáng xuống.
Chung Vạn Hào cười ha hả xuất thủ: “Liệt Trảm Bát Hoang đao!”
Đao thế hùng hồn chém ra.
Sau khi thua dưới tay Ninh Dạ, hắn tập trung tu hành, dùng Thất Sát đao làm cơ sở tự nghĩ ra Liệt Trảm Bát Hoang đao, cũng có uy lực cường hãn, xuất thủ liền mạch tự nhiên như linh dương ngoắc sừng.
Lý Thần Dương trong lòng chấn động, chân đạp âm dương, song thủ biến hóa vô cùng, một vầng hào quang huyền diệu hiện lên, như tấn khiên che trước người.
Chung Vạn Hào chém liền ba mươi hai đao lên huyền quang kia nhưng không phá nổi, cười ha hả nói: “Tu vi thì ngươi mạnh hơn, nhưng quá chậm chạp.”
Hắn đột nhiên xoay tròn trên không, đao thế biến đổi, chém liền mười ba đao, chia ra mười ba phương vị.
Lý Thần Dương cao giọng nói: “Tiểu bối, đừng có càn rỡ!”
Hai tay vung lên, một luồng Thái Ất huyền quang phóng ra từ cơ thể.
Hắn cũng đã nhận ra, chiêu pháp của đối phương tinh diệu linh động tự nhiên, bản thân kém xa đối phương, vì vậy dứt khoát không nói lý, dốc toàn lực phóng thích uy năng tiên lực trong cơ thể, dùng sức mạnh áp đảo.
Dẫu sao hắn cũng là Niết Bàn đỉnh phong, cao hơn Chung Vạn Hào cả một đại cảnh giới, tiên lực gấp mấy lần đối phương, không tin kẻ này dám đối đầu.
Chung Vạn Hào lại cười ha hả thu đao, ầm ầm ầm đánh liền mấy chục quyền, mỗi quyền đều triệt tiêu một bộ phận lực lượng, mà quyền sau lại nặng hơn quyền trước.
“Đến đúng lúc lắm! Rốt cuộc Chiến đạo của ông đây đã có thể phát huy tác dụng, giờ mới đã nghiền!” Ầm ầm ầm, cứ thế đấm liên tục.
Lý Thần Dương như tấm bia sống, bị hắn đấm tới mức kinh hãi không thôi.