← Quay lại trang sách

Chương 1120 Sào Quân Hải 2

Cố Tiêu Tiêu nói không sai, đúng là không đủ linh hoạt, hai người giao chiến nhưng hiệu suất ra tay của Chung Vạn Hào cao hơn đối phương tới bảy tám lần, mỗi quyền đều ẩn chứa tiên pháp thần thông, mà đều tùy ý thi triển, không hề câu nệ.

Sao lại như vậy được?

Sao đám người này lại biến thái như vậy?

Đạo ý như vậy phải tới cảnh giới Nhân Hoàng mới làm được chứ? Lý Thần Dương không thể hiểu nổi, cơn thịnh nộ trong lòng càng lớn, quát một tiếng: “Lão phu liều mạng với ngươi.”

Một luồng hào quang sắc bén lóe lên trong cơ thể hắn, ngưng tụ như đao, chém xuống Chung Vạn Hào.

“Ơ?” ánh mắt Ninh Dạ sáng lên.

Cuối cùng cũng thấy!

Đây là thủ đoạn của Quang đạo.

Quả nhiên lão già này biết một chút Quang đạo, tuy hơi non nớt, nhưng biết vẫn là biết!

Khoảnh khắc đao quang lóe lên, Chung Vạn Hào không khỏi kinh ngạc: “Ninh thượng tiên?”

Cảnh tượng này khá giống khi Ninh Dạ xuất thủ.

Nhưng ngay sau đó hắn đã khôi phục tinh thần, chiến đao múa lên, chém lên quang nhận kia. Chỉ nghe một tiếng “cạch” vang lên, không ngờ bảo đao nhất phẩm trong tay Chung Vạn Hào lại vỡ vụn.

Dư uy của quang nhận chưa giảm, chém trúng Chung Vạn Hào, Chung Vạn Hào bay thẳng ra ngoài.

Dung Thành vung tay lên, nắm lấy Chung Vạn Hào, xoay vài vòng trên không trung, nhẹ nhàng hóa giải bảy tám phần lực lượng mà Chung Vạn Hào phải chịu. Chung Vạn Hào lập tức hạ xuống đất, nhìn trước ngực mình, chỉ thấy vết chém kia sâu tới tận xương, với thân thể cường hãn của mình mà trong lúc nhất thời không thể khôi phục như cũ.

Hắn nhếch miệng nói: “Cũng có chút trình độ đấy, mẹ nó, trận này là ông đây thua. Tiếc quá, đao của ta.”

Một thanh bảo đao nhất phẩm cứ thế vỡ nát, điều này khiến Chung Vạn Hào khá đau lòng.

Lý Thần Dương sắc mặt khó coi: “Ngươi chỉ là bảo vật không tốt, cuối cùng vẫn là lão phu thua. Cảnh giới Tiêu Dao, quả nhiên phi phàm!”

Thật ra hắn cũng không muốn nhận thua, khổ nỗi mình dốc toàn lực mới thắng được nửa chiêu, mà vừa rồi Dung Thành ra tay chứng minh người này còn mạnh hơn Chung Vạn Hào.

Hắn không muốn đánh tiếp, nên dứt khoát hào phóng một chút.

Hơn nữa thua dưới tay người trong cảnh giới Tiêu Dao cũng không có gì là mất mặt.

Ở Thọ Quang giới, cảnh giới Tiêu Dao coi như cảnh giới riêng biệt, đứng song song với năm cấp bậc cảnh giới, hay nên nói là hậu tố.

Ví dụ như Chung Vạn Hào, cảnh giới của hắn là Vô Cấu Tiêu Dao.

Chẳng qua cấp bậc “Tiêu Dao” của đối phương khá sâu, thực lực của mình cao hơn trọn một cảnh giới mà chỉ có thể thắng được nửa chiêu, khiến hắn không khỏi nhụt chí.

Dung Thành cười nói: “Thủ đoạn mà ngươi vừa dùng thật thú vị. Lý gia chủ, có thể thỉnh giáo vài vấn đề không?”

Lý Thần Dương sửng sốt: “Cái gì?”

Dung Thành nói: “Xem ra ngươi không biết nhiều về đạo cảnh, thủ đoạn trước đó cũng không chứa Quang đạo, nhưng vì sao thủ đoạn cuối cùng của ngươi lại ẩn chứa đạo ý Quang đạo?”

Ninh Dạ nghe xong gật đầu liên tục.

Không sai, quả nhiên Dung Thành đã nhìn ra vấn đề.

Lý Thần Dương không biết Quang đạo nhưng vẫn sử dụng được chiêu cuối cùng, đúng là kỳ quái.

Tu sĩ Trường Thanh giới đều chứng kiến trận chiến với vị Nhân Hoàng tu luyện Quang đạo. Kẻ không có dã tâm thì chỉ muốn vui đùa một phen, nhưng hiển nhiên Dung Thành là người ham muốn thành tựu.

Nếu tìm hiểu được tin tức liên quan tới lão già vị Nhân Hoàng tu luyện Quang đạo trước Ninh Dạ, cũng coi là lập một đại công.

Ninh Dạ cũng không muốn phá hỏng cơ hội lập công của hắn nên tùy hắn làm việc.

Lý Thần Dương nghe hắn hỏi như vậy, sắc mặt khẽ biến: “Đây là bí mật bất truyền, tiên sinh đừng nên hỏi.”

Dung Thành bình tĩnh nói: “Nếu ta nhất quyết muốn biết thì sao?”

Sắc mặt Lý Thần Dương trở nên khó coi: “Ta biết tiên sinh thủ đoạn cao cường, nhưng dẫu sao các ngươi cũng chỉ có ba người, mà Lý gia ta cũng không dễ chọc.”

“Thế à?” Dung Thành gãi đầu: “Nói cũng đúng, nếu đánh nhau thật, chắc ba người chúng ta không phải đối thủ của các ngươi. Nếu thế, ta cũng gọi người giúp thôi.”

Nói xong hắn búng ngón tay, một âm thanh vang vọng trên không trung, không biết lan ra bao xa.

Đám người Lý Thần Dương không khỏi biến sắc.

Bọn họ còn có người giúp?

Sau khi âm thanh này vang vọng, chỉ thấy bốn phương tám hướng xung quanh, vài bóng người nhanh chóng bay tới.

Một người đầu đội mũ quan, người mặc áo đen, toàn thân bao phủ trong bóng tối, sau lưng là từng đợt âm phong, chính là Sào Quân Hải.

Hóa ra hắn đang ở gần đây.

Thấy hắn đi tới, Ninh Dạ thi triển ảo thuật, ẩn giấu thân hình bốn người, trực tiếp chuyển sang chế độ xem kịch.

Sào Quân Hải lướt qua bên cạnh Ninh Dạ, hoàn toàn không có cảm giác gì, trực tiếp đứng giữa không trung nhìn xuống dưới, cười dài nói: “Dung Thành, là thằng nhóc nhà ngươi à? Đang yên đang lành sao lại dùng Thanh Phần Âm Tâm? Nếu không có chuyện lớn, cho dù Ninh thượng tiên che chở, ta cũng phải đánh cho thằng nhóc nhà ngươi một trận!”