← Quay lại trang sách

Chương 1121 Huyết mạch Quang đạo 1

Sào Quân Hải biết quan hệ giữa Dung Thành và Ninh Dạ rất tốt, cho nên lời nói không tự cao tự đại.

Đám người Lý gia bên dưới thấy vậy lại run rẩy.

Niết Bàn?

Lại là một tên Niết Bàn đi tới?

Không chỉ có vậy, lại nghe tiếng hô hào liên miên, bảy tám người bay tới.

Lần này còn may, đại đa số là cảnh giới Vạn Pháp.

Nhưng ai nấy khí độ phi phàm, cười nói vui vẻ, đứng giữa không trung, thản nhiên như tu sĩ Vô Cấu. Mà những người này cũng giống với mấy người lúc trước, ai nấy tiên pháp tự nhiên, sở hữu thần thông, rõ ràng là cấp bậc Tiêu Dao.

Chuyện này khiến người của Lý gia trợn tròn mắt.

Trong Thọ Quang giới, cảnh giới Tiêu Dao đều là thiên tài.

Chỉ có số ít thiên tài mới có thể nắm giữ.

Sao đám người này ai ai cũng là Tiêu Dao?

Cảnh giới Niết Bàn Tiêu Dao, cảnh giới Vô Cấu Tiêu Dao, thậm chí ngay cả Vạn Pháp cũng có thể là cảnh giới Tiêu Dao?

Đúng là khó mà tin nổi, chẳng lẽ đây là một tổ chức thần bí tập hợp thiên tài trong thiên hạ? Hay là gia tộc huyết mạch thiên tài?

Ngay cả Lý Thần Dương cũng run rẩy nói: “Chẳng lẽ là người của Cảnh gia?”

Cảnh gia?

Trung vực Cảnh gia?

Nói vậy là trong gia tộc này có không ít người biết đạo ý? Ninh Dạ thầm nghĩ.

Ừ, cũng phải có mấy người chứ.

Nhưng kết nối với nhau theo hình thức gia tộc, Ninh Dạ nghi ngờ cho dù là Cảnh gia, chắc đạo cảnh của họ cũng có chỗ na ná giống nhau.

Sào Quân Hải đã cười lạnh nói: “Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc có chuyện gì?”

Hắn tới đây một ngày, đã hiểu đại khái tình hình nơi đây.

Ban đầu biết nơi này có mấy vạn Vô Cấu, mấy ngàn Niết Bàn cũng giật mình.

Sau đó phát hiện đều là hàng lởm, lòng tin cũng tăng nhiều.

Nếu không phải Ninh Dạ không cho phép bọn họ phạm pháp làm bậy, không khéo còn thể hiện thần uy một phen.

Nhưng bây giờ Ninh thượng tiên ở đâu không biết, là Dung Thành gọi người, không khéo có thể làm mưa làm gió cướp bóc một phen, Sào Quân Hải đã bắt đầu tưởng tượng.

Dung Thành cười nói: “Lão già này không biết Quang đạo mà có thể phóng thích pháp thuật Quang đạo, rất thú vị. Ta hỏi hắn, hắn ỷ mình nhiều người không chịu nói, ta đành phải mời mọi người tới giúp.”

Sào Quân Hải cười ha hả: “Vậy à? Thế thì dễ thôi, không cần các ngươi ra tay, mình lão phu là được.”

Nói xong trong chiếc áo choàng đen bao phủ trên người đã có vô số sinh linh phần phật tuôn ra, chớp mắt đã hóa thành thiên quân vạn mã lao thẳng xuống.

Dung Thành khẽ nhíu mày: “Sào điện chủ, nhờ ngài tới chèn ép đối phương chứ không phải nhờ ngài giết người. Đừng quên quy củ của Ninh thượng tiên.”

Sào Quân Hải tức giận nói: “Mẹ nó, lão già này không chịu hợp tác, giết một hồi là hợp tác thôi. Có chuyện gì... ngươi chịu trách nhiệm.”

Hắn định nói là ông đây tự chịu trách nhiệm, nhưng nghĩ lại thì Ninh Dạ có thể giáo huấn nặng tay, cho nên đổi thành ngươi chịu trách nhiệm.

Dung Thành khinh thường: “Ta chịu trách nhiệm cái mẹ nhà ngươi, ngươi không giúp cũng đừng gây chuyện. Các huynh đệ khác xuống đây!”

“Tới đây!” Mọi người đồng thanh, hạ xuống.

Sào Quân Hải không có cơ hội ra tay, tức tới nổ phổi: “Được được được, các ngươi cứ đánh với lão già này trước, ông đây đứng sau nhìn, xem có bảo vật gì cướp được không. Không cần ngươi chịu trách nhiệm, lão phu tự gánh vác!”

Nói xong đã bay ra phía sau.

Dung Thành bực bội, nhưng hắn cũng không làm gì được Sào Quân Hải.

Chỉ thấy Sào Quân Hải bay tới đằng sau Lý gia, tốc độ cực nhanh.

Nhưng cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.

Bất luận bay như thế nào vẫn không tới cuối.

“Ơ?” Sào Quân Hải kinh ngạc: “Thế này là sao? Chẳng lẽ ở đây có đại trận? Phá cho ta!”

Sào Quân Hải đã phát động ngàn vạn sĩ tốt, ầm ầm phóng tới.

Chỉ thấy trên bầu trời sĩ tốt hùng dũng, nhưng lại lao về phía Sào Quân Hải, khiến hắn luống cuống tay chân.

“Sao lại như vậy?” Sào Quân Hải kinh hãi, thời khắc này tất cả sinh linh mà hắn khống chế đều làm phản, đồng thời tấn công hắn. Sào Quân Hải bất chấp tất cả, kêu la ầm ĩ bay về đằng xa.

Thấy cảnh này đám người Lý gia trợn tròn mắt.

Cuối cùng vẫn là Lý Thần Dương phản ứng lại: “Chẳng hay cao nhân phương nào ra tay cứu giúp, Thần Dương vô cùng cảm kích!”

Sau đó nghe thấy một giọng nói vang lên: “Thuộc hạ không nghe lời, khiến Lý gia chủ chê cười rồi.”

Sau tiếng nói này, đám người Dung Thành dồn dập quỳ xuống: “Bái kiến Ninh thượng tiên!”

Ninh Dạ rảo bước đi tới, chắp tay với Lý Thần Dương: “Ninh Dạ, tham kiến Lý gia chủ.”

Ninh Dạ?

Lý Thần Dương thấy một đám Tiêu Dao tiên quỳ xuống đầy đất, lại nhìn Sào Quân Hải như bị ong vò vẽ đốt chạy bán sống bán chết, cuối cùng nhìn sang Ninh Dạ, lòng thầm kinh hãi, biết đã gặp chính chủ.

Nhưng...

Vì sao mình chưa từng nghe tới cái tên Ninh Dạ này?

Có thể thống lĩnh thuộc hạ như vậy, không lý nào lại lặng lẽ vô danh trong giới này?