← Quay lại trang sách

Chương 1129 Đánh xong hãy nói 2

Thiết Lang và Phượng Tiên Lung buông lỏng thần niệm, lúc này mười vạn tu sĩ mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, hơn một vạn tu sĩ Tiêu Dao của đối phương đã dồn dập xuất thủ.

Tuy nhân số kém hơn mười lần, nhưng uy lực thần thông lại chỉ hơn chứ không kém.

Có kẻ cường hãn còn cường dài lao thẳng về phía đối diện.

“Lâu lắm rồi không được giết cho sảng khoái, các ngươi đã xâm lấn, thế thì thoải mái chém giết một trận thôi!” Người vừa lên tiếng chính là Cực Chiến đạo - Dương Cực Phong.

Cái gã cao lớn thiết huyết này lao lên trước nhất, tất cả tiên pháp thần thông đánh tới đều như làn gió xuân phất qua trước mặt, không đáng chú ý. Thiết quyền công kích, từng chữ Chiến bay lên không trung, thể hiện khí thế thiết huyết, chỉ một quyền đã đánh một tên Niết Bàn đỉnh phong thành bột phấn.

Giết Niết Bàn như giết gà.

Lại có một người linh hoạt quỷ mị, xuất hiện bên cạnh đám người từ lúc nào không biết, đột nhiên nắm một Niết Bàn lên cắn một phát, kéo tu sĩ Niết Bàn kia đi, tùy ý bay lượn, một lát sau bỏ xuống đã là cái xác khô; chính là Dạ Thần - Điền Cô Dạ.

Nhưng những người này vẫn chưa phải đáng sợ.

Cảnh Hoành Nghiệp nhìn thấy Tử Lão.

Người đánh bại mình.

Hắn chỉ chậm rãi bước tới, đi đến đâu thì mây mù bủa vây tới đó, ngọn lửa cũng thế, sóng biển cũng chẳng khác, tất cả những thứ trong thiên địa tự nhiên, hay thậm chí do tiên pháp thần thông sinh thành, tới bên hắn đều huyễn hóa thành hung thần ác sát, nhưng không xuất kích, chỉ ngưng tụ vào thân thể.

Sau đó hắn cứ thế đi tới, nơi hắn đi qua, không thấy hắn ra tay nhưng những người bên cạnh trực tiếp ngã thẳng xuống mất mạng.

Viễn chinh tiên giới năm mươi năm, cuối cùng Ngũ Sát tuyệt trận của Tử Lão lại tăng cường thêm một cấp bậc, khám phá huyền bí sinh tử, không cần ngoại lực, chỉ một ý nghĩ là quyết định sinh tử.

Quả nhiên hắn không dùng toàn lực với ta.

Cảnh Hoành Nghiệp tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nhưng Tử Lão còn chưa phải đáng sợ nhất.

Nói đúng hơn, hắn không phải kẻ giết nhiều nhất.

Giết người nhiều nhất là Huyết Quỳ Tử.

Năm xưa trong Trường Thanh giới người này từng là ác nhân siêu cấp tung hoành thiên hạ, giết người như ma; sau đó bị ép không thể không gia nhập dưới trướng Hắc Bạch thần cung, lại bị Ninh Dạ kéo đi.

Nhưng trong đáy lòng vẫn tích tụ sát khí, không giết người thì khó chịu.

Khi còn ở Thiên Tằm, phải nhờ Ninh Dạ dùng Bất Diệt tuyền giải trừ lệ khí trong lòng, dục vọng trong thân thể giảm bớt, nhưng dục vọng tâm lý vẫn còn.

Bây giờ có cơ hội giết người, vì vậy hoàn toàn không khách khí.

Trực tiếp hóa thành biển máu vô biên, cuồn cuộn quét tới, biển máu tới đâu thì ngay cả Niết Bàn cũng khó mà chống chọi được ba khắc, dồn dập hóa thành huyết thủy tử vong.

Huyết Quỳ Tử cũng biết Ninh Dạ sẽ không cho mình giết quá nhiều người, vì vậy vừa ra tay đã thi triển đại chiêu, giết cho sảng khoái đã rồi nói.

Cũng may, vì nguyên nhân này nên chỉ mình hắn giết chóc cũng bằng một nửa những Niết Bàn khác.

Đương nhiên nếu tu sĩ Thọ Quang giới dốc toàn lực đối phó cũng không đến mức không làm gì được hắn.

Nhưng đâu phải chỉ một mình Huyết Quỳ Tử ra tay?

Quá nhiều tu sĩ Tiêu Dao, ai ai cũng thần thông quảng đại.

Càng đáng sợ hơn nữa là đám tu sĩ Vạn Pháp, bọn họ còn là bất tử?

Cảnh Hoành Nghiệp tận mắt chứng kiến một tu sĩ Vạn Pháp bị hai tu sĩ Niết Bàn liên thủ giết chết, nguyên thần trực tiếp tiêu vong, thế nhưng khoảnh khắc sau đã sống lại, cứ như không làm sao, tiếp tục cười ha hả lao tới.

Thậm chí có người còn trêu ghẹo: “Nhạc Thiên Tử, ngươi thật vô dụng, lại chết một lần rồi.”

“Lắm lời, ông đây lao nhanh nhất, đương nhiên chết cũng nhiều. Không sao, trời cho giáo ta, trăm kiếp bất tử.”

“Trời có giáo này, thiên cổ bất diệt!” Tất cả tu sĩ Vạn Pháp hò hét, lao lên như không sợ chết.

Vạn Pháp không sợ chết, Niết Bàn thì quá cường đại, bên lúng túng lại là Vô Cấu.

Tạm thời bọn họ vừa không được Âm Dương châu che chở, vừa không có thực lực một chọi mười chọi trăm như đại lão Niết Bàn - chỉ cần đầu óc không hồ đồ thì gần như không thể chết được. Vì vậy bọn họ chỉ có thể rớt lại cuối cùng, cố gắng tìm chỗ chen chân.

Cho nên đám tu sĩ này cũng rất khó chịu.

Cố Tiêu Tiêu la mắng: “Không được, bà đây phải thăng cấp lên Niết Bàn thật nhanh mới được, uất ức quá đi, chúng ta còn chẳng bằng đám tu sĩ Vạn Pháp kia.

Dung Thành an ủi cô: “Sao nàng phải để ý cơ chứ.”

“Chàng rõ là không có tiền đồ, làm cái đuôi như vậy có gì vui?” Cố Tiêu Tiêu mắng.

Dung Thành mỉm cười: “Có thể kề vai chiến đấu với nàng, ta đã rất vui rồi.”

Cố Tiêu Tiêu ngẩn ra, bất giác tim đập lệch một nhịp: “Này, chàng đừng nói linh tinh. Chàng... chàng và sư phụ ta là huynh đệ tốt, đừng có trêu ta.”