Chương 1130 Quang Hoàng tái hiện
Dung Thành cười nói: “Người tu tiên, sống trường sinh, thời gian lâu dài, bối phận gì gì đó cũng dễ thành rối loạn, sao phải để ý mấy chuyện này.”
“Chàng nghĩ hay nhỉ.” Cố Tiêu Tiêu đá hắn một cái, lại lén lút quay lại nhìn sư phụ, chỉ thấy Ninh Dạ cũng đang cười híp mắt nhìn bọn họ.
Cố Tiêu Tiêu lập tức quay đầu về.
Không đợi cô phản ứng lại đã thấy một luồng thủy quang trút xuống.
Đó là hào quang của Bất Diệt tuyền.
Ninh Dạ cao giọng nói: “Nếu các ngươi cảm thấy không tận hứng, thế thì ta giúp các ngươi một tay. Có ta ở đây, các ngươi cứ đánh thoải mái đi.”
“Đa tạ tôn thượng!” Tất cả tu sĩ Vô Cấu cùng vui mừng.
Cuối cùng cũng không cần làm người quét dọn đằng sau nữa.
“Nhanh nhanh một chút, ta thấy bọn họ sắp không chịu được nữa rồi.” Ninh Dạ nói.
Cố Tiêu Tiêu sốt sắng tăng tốc lao tới.
Phương xa Cảnh Hoành Nghiệp cao giọng nói: “Dừng tay dừng tay, chuyện gì cũng từ từ rồi nói!”
“Dừng cái rắm! Bà đây vừa xông lên ngươi đã đòi dừng tay? Nghĩ hay nhỉ! Đánh xong rồi nói!” Cố Tiêu Tiêu phẫn nộ gầm thét, thi triển tiên pháp oanh kích xuống dưới.
Một trận thua rất hoa lệ.
Cảnh Hoành Nghiệp cũng nghĩ tới có thể bọn họ sẽ thất bại, nhưng hắn cảm thấy khả năng này không tới một phần trăm.
Nhưng tới khi đánh thật, hắn mới phát hiện, hóa ra là tỷ lệ thắng của phe mình không tới một phần trăm.
Đáng sợ hơn nữa là, lúc này hắn đã nhìn ra.
Hai tồn tại như thiên thần kia tuyệt đối không phải cảnh giới Niết Bàn.
Là Nhân Hoàng!
Hai vị Nhân Hoàng!
Hai vị Nhân Hoàng vẫn chưa phải lão đại!
Hai vị Nhân Hoàng cảnh giới Tiêu Dao!
Còn có một vị Niết Bàn xem ra không phải Nhân Hoàng, nhưng chắc còn trâu bò hơn Nhân Hoàng.
Các ngươi có thực lực như vậy, sao không nói sớm?
Cảnh Hoành Nghiệp chỉ muốn khóc.
Hắn ra sức hò hét, thế nhưng giết chóc đã diễn ra, còn ai nghe lời hắn?
Dõi mắt nhìn lại, đâu đâu cũng có tiên pháp thần thông đối đầu nhau, sóng gió nổi lên liên tục, cảm giác như một người lẻ loi đưa thân vào giữa chiến trường thiên quân vạn mã, bị làn sóng người công kích.
Thế giới không chịu nổi công kích như vậy, cũng may Ninh Dạ có lòng bảo vệ thế giới này. Y cũng không rảnh rỗi mà khống chế tiên lực lan tỏa, đẩy lên trời, tống lên không trung, cố gắng để trận đại chiến tiên giới cuốn theo tinh anh toàn giới này không gây họa cho bản giới.
Thực tế, chuyện này còn khiến y mệt hơn bất cứ ai.
Thế nhưng Ninh Dạ lại thấy hưng phấn.
Đã lâu lắm rồi không có trận chiến nào khiến y cảm thấy hưng phấn.
Thọ Quang giới không có cường giả, thậm chí Thiết Lang cũng không thể ép y ra tay toàn lực, thế nhưng vì bảo vệ bản giới, vì chuyển dời lực lượng của mười vạn tu sĩ, y lại bị ép không thể không dốc toàn lực ứng phó.
Từng đợt sóng triều tiên pháp như núi non trùng điệp ép tới, lại như ngàn cơn sóng dữ trong đại dương; mà Ninh Dạ vẫn sừng sững bất động, giơ tay chuyển dời, chịu đựng xung kích, rèn luyện bản thân.
Vì vậy hắn còn mỉm cười: “Đã lâu lắm, lâu lắm rồi không chịu áp lực như vậy! Đến hay lắm!”
Theo tiếng hô này, khí thế trên người Ninh Dạ cũng không ngừng tăng vọt, chống chọi lại áp lực như vậy. Y dốc toàn lực thi triển, cảm thụ áp lực khủng khiếp từ mười vạn tu sĩ, cảm giác như đối mặt với uy thế của toàn bộ tiên giới.
Nhưng áp lực càng lớn thì càng khiến bản thân trưởng thành.
Bao lâu nay Ninh Dạ không phải chịu áp lực như vậy, chỉ cảm thấy hưng phấn không thôi, thiếu điều hô to: “Cho bão táp mãnh liệt hơn nữa đi.”
Y càng hưng phấn trước áp lực, thì Cảnh Hoành Nghiệp càng tiến sát tới bến bờ sụp đổ.
Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Mười vạn tu sĩ vây công, vì sao lại bị đối thủ đánh cho tơi bời hoa lá?
Vì sao đối phương không buồn nghe một lời đã trực tiếp khai chiến?
Các ngươi không hiểu đạo lý tiên lễ hậu binh à?
Trong lòng sụp đổ, nhưng ngoài miệng chỉ có thể không ngừng hô to: “Ninh tiên tôn, xin đình chiến!”
Ninh Dạ chỉ cười lạnh.
Đình chiến?
Nếu bên ta chiến bại, ngươi đã không nói vậy.
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ta không định tàn sát các ngươi, khổ nỗi các ngươi tự tìm đường chết. Nhưng cũng không phải lo, ta sẽ không giết sạch tu sĩ nơi này, chỉ là một số giáo huấn cần thiết mà thôi, tiện đây cũng muốn xem xem lão khốn kia có chịu được không?”
Lão khốn?
Lão khốn nào?
Mọi người đều không hiểu.
Chỉ thấy bầu trời xuất hiện một vết nứt, một luồng sáng lóa mắt đột nhiên xuất hiện, chụp về phía Ninh Dạ.
Ninh Dạ cười nói: “Cuối cùng ngươi cũng ra tay rồi?”
Y lật tay hất thẳng lên trời, dẫn dắt dư âm pháp lực của mười vạn tu sĩ, như Càn Khôn Đại Na Di, trực tiếp đánh về phía khe hở trên bầu trời.
Vị Nhân Hoàng tu luyện Quang đạo kia cũng không ngờ Ninh Dạ lại làm vậy.
Khoảnh khắc sau đã nghe xoạt một tiếng.