← Quay lại trang sách

Chương 1131 Nghịch Đạo thạch 1

Đương nhiên Ninh Dạ bị sát chiêu siêu cường của vị Quang Hoàng kia đánh tới mức thân thể tan rã, nhưng vị trí của Quang Hoàng cũng bị cơn sóng tiên lực mãnh liệt tuôn vào, không gian nho nhỏ đó không chịu đựng nổi, trực tiếp vỡ nát.

Ninh Dạ liều mình, cho dù thân thể bị hắn phá hủy một lần cũng phải lôi kẻ này ra khỏi sào huyệt ngủ đông kia.

Quang Hoàng kia biết không ổn, lớn tiếng hô: “Ninh Dạ, lần trước là lỗi của ta, nhưng sao ngươi phải hùng hổ dọa người như vậy?”

“Không ép ngươi thì đến bao giờ ngươi mới chịu ra?” Thân thể Ninh Dạ ngưng tụ lại, tay trái vẽ lên trời, dẫn dắt tiên pháp, tay phải chỉ xuống đất, dẫn dắt càn khôn biến hóa, chuyển thành hai màu trắng đen, tiếp đó âm dương luân chuyển.

Quang Hoàng biết không ổn.

Đại năng đấu pháp có lúc không phải đấu từng chiêu từng thức mà so tài khống chế toàn bộ hoàn cảnh.

Thời khắc này Ninh Dạ vừa ra tay đã khiến thiên địa lật ngược, toàn bộ bầu trời đều rơi vào ra tay.

Ninh Dạ còn nói: “Lũ xâm lược các ngươi, theo ta giết chết lão già này, ta có thể tha cho các ngươi không chết!”

Nghe y nói vậy, tu sĩ Trường Thanh giới đồng thời dừng tay, hô lớn: “Giết chết lão già này, tha cho các ngươi không chết!”

Tất cả công kích ào ào đánh về phía Quang Hoàng kia.

Quang Hoàng vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, mình chạy ra là để cứu bọn chúng, không ngờ bọn chúng trực tiếp phản bội: “Khốn kiếp, một lũ nghiệt súc, các ngươi mang huyết mạch của ta mà dám phản bội ta, mau trả lại toàn bộ lực lượng của các ngươi đi!”.

Nói xong hắn hét dài một tiếng, chỉ thấy thân thể từng tu sĩ Thọ Quang giới nổ tung, huyết quang bay vọt lên, còn khí thế của Quang Hoàng vốn đang suy yếu lại đột nhiên bành trướng.

Đây là thủ đoạn cỡ nào, đám người Cảnh Hoành Nghiệp sợ hãi không thôi.

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Quả nhiên là vậy, để kéo dài hơi tàn nên không tiếc dùng huyết mạch bản thân ảnh hưởng tới toàn giới, tiêu trừ đạo cảnh, khiến bản giới lệch khỏi chính đạo, cho dù không phải ma đạo nhưng ít nhất cũng là bàng môn tà đạo!”

Nói xong y khép hai tay lại, hào quang nguyên thần lóe lên: “Đạo của ta ắt sẽ hưng thịnh!”

Tất cả tu sĩ Trường Thanh giới đồng thời hô to: “Đạo của ta ắt sẽ hưng thịnh!”

Trong đạo cảnh luân hồi, dưới khung cảnh trắng đen đó, Quang Hoàng phát hiện thủ đoạn hấp thu huyết mạch của mình trực tiếp bị ngăn cản.

Hắn tức giận hét lớn: “Để được vĩnh sinh thì dùng thủ đoạn gì chẳng được, phàm nhân tu sĩ cũng chỉ là giun dễ mà thôi! Ngươi lại dám phá hỏng đại sự của ta. Ninh Dạ, ta và ngươi không chết không thôi! ’

Nói xong toàn thân lóe lên hào quang rực rỡ: “Cho dù phá hủy thế giới này, ta cũng phải đồng quy vu tận với ngươi!”

Với lực lượng của lão già Quang Hoàng này, muốn hủy diệt hoàn toàn chắc không được, thế nhưng hủy diệt một phương thì tuyệt đối không thành vấn đề.

Nhưng Ninh Dạ đâu để hắn được như ý nguyện, xiềng xích Tàng Thiên ngục rậm rạp chằng chịt phủ xuống. Hai cường giả Nhân Hoàng Thiết Lang và Phượng Tiên Lung đồng thời xuất thủ, ngăn cản công kích của Quang Hoàng kia.

Thời khắc này lại thành Quang Hoàng định diệt thế mà đám người Ninh Dạ muốn cứu thế.

Chỉ có thể nói, rõ là thế sự vô thường.

Quang Hoàng cũng nhận ra điểm này, ý thức được đây có thể là cơ hội duy nhất của hắn, kêu lên: “Được, được, được, các ngươi đã muốn tồn vong cùng giới này, thế thì cho các ngươi đi theo nó!”

Trong tình huống bình thường, hắn lấy ít địch nhiều, đương nhiên không phải đối thủ. Nhưng đối phươnglàm như vậy rõ ràng là cho hắn cơ hội trời ban.

Hắn là kẻ phá hoại, đương nhiên chiếm ưu thế, lúc này dốc toàn lực xuất thủ, không mong giết địch, chỉ cần phát tiết thỏa thích, hấp thu huyết mạch, cướp đoạt mọi thứ, hủy diệt tất cả.

Quang Hoàng như phát điên, lực lượng Quang đạo vô tận hoành hành khắp nơi.

“Chết đi! Chết đi!” Hắn hò hét điên cuồng.

Đối mặt với tình huống như vậy, Ninh Dạ chỉ thở dài: “Trời gây nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt, không thể sống. Kẻ đi ngược ý trời như ngươi vẫn khư khư cố chấp, diệt thế để sinh tồn, rõ ràng là tự tìm đường chết. Loại người như ngươi, phải bị thiên tru!”

Nói xong y ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời.

Giữa thiên địa, kiếp lôi đã xuất hiện.

Kiếp lôi đã ngưng tụ trên bầu trời, khiến lão già Quang Hoàng kinh hãi: “Sao lại như vậy được? Giới này đã không trong chính đạo, vì sao... vì sao...”

Hắn sợ hãi nhìn Ninh Dạ: “Là ngươi gây ra?”

“Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.” Ninh Dạ cất cao giọng nói, giơ tay lên chỉ vào Quang Hoàng: “Ngươi muốn tránh né thiên khiển, nên khiến giới này lệch khỏi chính đạo, nhưng không biết lòng người luôn hướng về chính đạo. Ta chỉ dịch chuyển đạo mà ngươi làm lệch lại một chút thôi, đừng có vội, đây mới là khởi đầu.”

Sau tiếng nói của y, xoạt một tiếng, một luồng kiếp lôi giáng xuống.

Nhưng đúng như Ninh Dạ vừa nói, đạo của Thọ Quang giới chỉ vừa kéo về một chút.