Chương 1132 Nghịch Đạo thạch 2
Tuy Thiên kiếp hiển hiện, nhưng uy lực không đáng nhắc tới.
Tuy Quang Hoàng bị trúng một đòn nhưng lại phát hiện không thương tổn gì, lập tức cười lên ngông cuồng: “Hóa ra là thế, ngươi chỉ làm được có vậy mà thôi. Lão phu bố trí vạn năm, chỉ chốc lát thôi thì ngươi làm sao phá được? Chết đi cho ta!”
Lực lượng Quang đạo vô tận phá tan bầu trời trắng đen của Ninh Dạ, lại đánh về phía tu sĩ Thọ Quang giới, chỉ trong chớp mắt lại có một loạt tu sĩ bị hắn hút mất hắn, nổ tung mà chết.
Chuyện này khiến vô số tu sĩ tức giận không thôi.
Cảnh Hoành Nghiệp hô to: “Lão già này... lão già này... chúng ta liều mạng với hắn!”
Dường như hắn cảm thụ được gì đó, nhưng đừng nói là huyết mạch truyền thừa, cho dù là cha đẻ đi nữa, ngươi muốn giết chúng ta, chúng ta cũng phải liều mạng với ngươi.
Thời khắc này tu sĩ hai giới đồng tâm hiệp lực, nhưng Quang Hoàng kia lại cười ha hả nói: “Các ngươi đều là hậu duệ huyết mạch của ta, bị ta khống chế, còn định tạo phản hay sao... ơ?”
Lực lượng hấp thu huyết mạch của hắn lại bị ngăn chặn.
Một tòa thần điện đã xuất hiện trên bầu trời, Tuyền Cơ xích, Tạo Hóa thần tọa và Côn Lôn kính, tam đại thần khí treo cao, xoay tròn chuyển động, không gian trắng đen lại xuất hiện, lại tiếp tục phong ấn vững chắc xung quanh hắn.
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ngươi nói lắm quá đấy, nhưng đạo cảnh của ngươi, ta muốn!”
Nói xong Côn Lôn kính bắn ra một luồng huyền quang, chiếu lên người lão già kia.
Quang Hoàng lập tức cảm thấy không ổn, không ngờ thứ này đang phân tích tu vi của hắn, thần thông của hắn, thậm chí là đạo của hắn.
Không được!
Quang Hoàng biết tình huống của bản thân, nếu đạo cảnh của hắn bị phá thì hắn cũng không thể sinh sống tại đây được nữa. Mà một khi rời khỏi nơi đây, chưa nói tới hư không mênh mông, hắn đã không còn lực lượng đi qua đi lại, Ninh Dạ chỉ cần đưa một ác niệm dẫn dắt, Thiên kiếp sẽ phủ xuống, hậu quả vạn kiếp bất phục.
Nghĩ tới đây, Quang Hoàng cắn răng nói: “Nghịch Đạo thạch!”
Chỉ thấy một vật đột nhiên xuất hiện từ trong thân thể hắn, sau khi thứ này hiện ra, tất cả tu sĩ Trường Thanh giới đều cảm thấy tâm thần trì trệ.
Đây là kết quả từ việc đạo cảnh bị áp chế.
Đạo ý không còn!
Ngay cả Ninh Dạ cũng cảm thấy trong thời khắc này liên hệ giữa bản thân và thiên đạo bị gián đoạn.
Ánh mắt y sáng rực lên: “Hóa ra là thế, quả nhiên là một tà vật của phản giới!”
Không cần phải hỏi, chắc chắn Nghịch Đạo thạch này là vật của phản giới.
Còn đối với Ninh Dạ, đây là cơ duyên, kỳ ngộ mà y tìm kiếm!
Chỉ cần phá hủy nó, sẽ lại có một đợt cơ duyên lớn.
Khoảnh khắc sau, Cửu Đại Thần Khí của Thiên Cơ điện đồng thời xuất hiện, chân trời lóe lên hào quang vạn trượng, Ninh Dạ tay cầm Lưỡi Hái Tử Vong, chém về phía lão già kia.
Đây là lần đầu tiên y chính thức xuất thủ, một đao nhìn như đơn giản nhưng lại ngưng tụ huyền ảo vô tận.
Tuy không còn đại đạo, nhưng vẫn còn tiên pháp.
Ta chứng đạo tại tâm, có gì phải sợ!
Đao này giáng xuống, Quang Hoàng chợt cảm thấy nguy cơ.
Hắn dốc toàn lực xuất thủ, cơn sóng ánh sáng lóe lên, đồng thời Ninh Dạ cũng thi triển Thiên Khiển Chi Quang phản kích.
Hai bên đồng thời dùng Quang đạo giao chiến, như có mười vầng thái dương cùng bộc phát, hào quang chói mắt, dẫu là tiên nhân cũng khó mà thấy gì, kẻ tu vi yếu thậm chí mù mắt tại chỗ.
Nhưng sau đợt giao thủ này, Ninh Dạ và Quang Hoàng cùng bay lên.
Đương nhiên thân thể Ninh Dạ lại tan rã tiêu vong lần nữa, nhưng Quang Hoàng cũng bị Lưỡi Hái Tử Vong chém đứt đôi người, chẳng qua người này đúng là mạnh tới mức biến thái, Lưỡi Hái Tử Vong có uy lực của Diệt Thần nỗ, có thể một đòn diệt thần, thế mà vẫn không thể diệt được lão già này.
Thân thể Quang Hoàng lập tức khôi phục, giơ cao tay hô: “Vĩnh hằng bạch trú! Nơi nơi đây tỏa sáng vĩnh viễn, ta là chính đạo!”
“Vớ vẩn!” Ninh Dạ đã kêu lên, ra tay phản đòn: “Vĩnh trú tức vĩnh dạ, ngươi dám đảo ngược pháp thuật thiên đạo, lật đổ càn khôn, đúng là tự tìm đường chết! Đáng bị thiên tru!”
Đao này chém ra, lại bổ vào Nghịch Đạo thạch.
Chỉ thấy Nghịch Đạo thạch không xê xích một ly, ngược lại trên Lưỡi Hái Tử Vong lóe lên khí đen.
Ngay cả Ninh Dạ cũng ngớ người.
Quang Hoàng cười ha hả: “Nghịch Đạo thạch mà ngươi muốn hủy là hủy được sao? Ngươi mới là tự gây nghiệt!”
Mắt thấy khí đen lan tràn, Ninh Dạ không hề do dự, trực tiếp vứt bỏ lưỡi hái.
Y biết cuối cùng mình vẫn coi thường lão già này, người này tuy chỉ có một mình, nhưng bố trí vạn năm lại không phải chuyện đùa. Mà để bảo vệ giới này, vô số lực lượng phe mình bị kiềm chế, không thể mượn lực thiên đạo, thế thì...
Đầu óc Ninh Dạ nhanh chóng suy nghĩ, Vấn Thiên thuật lập tức thôi diễn tới mức tận cùng.