Chương 1140 Nguy hiểm 2
Trong cơn mưa ánh sáng vô tận, lực lượng hắc ám từng mang đầy ô uế bắt đầu suy nhược, ngay cả lực lượng tà ác quỷ dị kia cũng suy giảm.
Bên này Ninh Dạ lại tiếp tục tiến đánh, tăng cường uy lực Quang đạo.
Chớp mắt đã lại oanh tạc một năm.
Cơn mưa ánh sáng kéo dài hai năm, mỗi người đều đã quen thuộc.
Thậm chí có người còn đoán, cứ theo đà này, đánh thêm ba năm chắc ma giới cũng bị san bằng.
Có lẽ đây là trận chiến rảnh rỗi nhất mà bọn họ từng đánh, toàn bộ quá trình chỉ có nhìn Ninh Dạ biểu diễn.
Lúc đầu mọi người còn hưng phấn, về sau lại chết lặng.
Hôm nay cũng như thường ngày, Ninh Dạ làm theo thông lệ thi triển chín chín tám mươi mốt luồng Thiên Khiển Chi Quang đánh xuống.
Đúng lúc này, trên không trung của ma giới đột nhiên xuất hiện một khe nứt.
Một giọng nói bồng bềnh lan tỏa: “Con người vô tri ngu muội, mau quy thuận vòng tay của hắc ám!”
Trên không trung của ma giới, trong vết nứt có một con rắn khổng lồ trườn ra, thân thể con rắn này còn lớn hơn cả Thiên Tằm, dáng vẻ như có thể cuốn quanh cả ma giới, nhanh chóng bọc ma giới lại.
Thân thể to lớn như vậy, ngay cả Ninh Dạ cũng có cảm giác nó chỉ lao lên là có thể tới bên cạnh mình.
Thiên Khiển Chi Quang đánh lên người con rắn khổng lồ kia thậm chí không tạo thành chút gợn sóng nào.
Ninh Dạ dứt khoát dừng này nói: “Cuối cùng lão đại cũng xuất hiện rồi, trông thì khí thế hùng hồn nhưng chịu đòn hai năm mới xuất hiện, ngươi có vấn đề gì không tiện nói hay sao? ’
Các tu sĩ vốn đã bị con rắn khổng lồ cuốn quanh ma giới làm cho giật nảy mình nhưng nghe y nói vậy không khỏi bật cười, lập tức cảm thấy con rắn khổng lồ kia cũng là giả mập, không cần phải sợ.
Con rắn quấn quanh ma giới phát ra tiếng cười ha hả: “Ta là chủ nhân của Hắc giới, Bàn Xà. Người trẻ tuổi, ta có thể cho ngươi một cơ hội...”
Ninh Dạ ngắt lời nó: “Đợi đã, Hắc giới là cái gì? Là Phản giới à? Chủ nhân? Ngươi nói ngươi là lão đại? Câu này nghe như kiểu cảnh giới thứ tám đổ lên ấy, ta cho rằng một tồn tại như vậy chỉ thổi một cái là đập chết chúng ta rồi.”
Bàn Xà nói: “Phản giới là cách các ngươi gọi chúng ta à? Thú vị, trong mắt các ngươi chúng ta là phản, còn các ngươi là chính? Thế nhưng trong mắt chúng ta, giới ta mới là chính đạo!”
Ninh Dạ gật đầu: “Ta có thể hiểu được, là mặt đối lập của nhau nên cảm thấy bản thân là chính đạo, chuyện này rất bình thường.”
“Vạn vật thiên hạ, phải về hư vô, hoang vu mới là chân lý!”
“Thế thì ngươi không nên tồn tại.” Ninh Dạ nói ngay.
Bàn Xà cũng lập tức đáp lại: “Đợi ta tuân theo giới lệnh, khiến các giới quy về hư vô, sẽ tự trở lại hư vô.”
“Chỗ chúng ta có câu nói, nhờ người không bằng nhờ mình.” Ninh Dạ cười nói: “Hay là ngươi bắt đầu từ chính mình trước đi?”
Bàn Xà bắt đầu cười khằng khặc: “Ngươi thật thú vị, thiên mệnh chi tử. Đã lâu lắm rồi ta chưa thấy tu sĩ nhân loại nào thú vị như vậy. Nếu ngươi đồng ý gia nhập Hắc giới ta, có lẽ ngươi cũng có thể trở thành chúa tể một giới.”
“Chúa tể một giới của các ngươi đúng là không đáng giá, bảo sao ta thấy ngươi chẳng có dáng lẽ lão đại gì cả.” của cười nói, y chỉ vô số ma vật phương xa nói: “Xin lỗi, ta không hứng thú biến thành thứ kinh tởm như vậy.”
“Kinh tởm? Đó là theo góc độ của tu sĩ nhân loại, hình thái của chúng ta mới phù hợp với chân lý thiên hạ. Sự hẹp hòi của ngươi ràng buộc tầm mắt ngươi. Chỉ tới khi thật sự trở thành chúng ta, ngươi mới hiểu được thế nào mới thật là vĩ đại! Vứt bỏ ảo tưởng về hình thể đi, chí cao thật sự sao lại bị câu nệ bởi thứ này?”
Ninh Dạ đáp ngay: “Nhưng trong mắt tu sĩ chúng ta, có cái nên làm có cái không nên làm, đó mới là chính đạo. Đạo khác biệt...”
“Không thể trao đổi!” Bàn Xà tiếp lời.
Ninh Dạ mỉm cười: “Cuối cùng chúng ta cũng có điểm giống nhau.”
Khoảnh khắc sau Bàn Xà đột nhiên mở miệng, gầm một tiếng về chân trời. Thiên Tằm ở xa xa bị nó hút như vậy, không ngờ lại không kiềm chế được bay về phía ma giới.
“Ngươi tưởng ta chỉ là thứ tốt mã dẻ cùi hay sao?” Giọng nói vô hình lại vang vọng trong tâm thần mọi người.
Lần này ngay cả Ninh Dạ cũng nhíu mày.
Mẹ nó!
Tên này đúng là lợi hại, đôi bên cách xa tới ngàn vạn dặm thế mà nó hét một tiếng là có thể hút Thiên Tằm qua.
Nhưng chính vì vậy, ngược lại Ninh Dạ cảm thấy không đúng.
Y đi từ kẻ yếu đi lên, trải qua nhiều chuyện, kinh nghiệm phong phú, chính vì vậy y biết cường giả thật sự khinh thường nhiều lời với kẻ yếu.
Cũng như lúc trước bọn họ đối phó với Thọ Quang giới, nếu các ngươi muốn đánh, thế thì đánh thẳng tay, đánh cho phục rồi mới bàn, thế chẳng tốt hơn lúc chưa bị đánh nhiều à?