← Quay lại trang sách

Chương 1141 Càn khôn đảo ngược

Sau khi y oanh kích ma giới hai năm thì con rắn khổng lồ này mới xuất hiện, sau khi xuất hiện đầu tiên là lôi kéo, thể hiện đủ tư thái, giờ lại thể hiện uy thế hùng hồn, há miệng là nuốt lấy trăng sao, nhưng nếu nó mạnh như vậy thật, sao không làm sớm đi?

Ảo thuật?

Không đúng!

Nếu là ảo thuật, với Huyễn đạo hiện tại của Ninh Dạ, khó có ai lừa gạt được y. Hơn nữa ma giới chỉ am hiểu hủy diệt, ô nhiễm, quét sạch vạn vật, không am hiểu ảo thuật.

Ninh Dạ có thể cảm nhận rõ ràng, mọi chuyện đang diễn ra tuyệt đối không phải ảo thuật. Đúng là Bàn Xà này có lực lượng khủng khiếp, nhưng chính vì vậy lại không hợp với hành động của nó.

Chẳng lẽ là vì Thiên kiếp?

Cũng không thể nào!

Nơi này bị Phản giới ảnh hưởng, thiên đạo không tới, căn bản không thể đối phó với bọn chúng.

Thế thì đúng là kỳ lạ.

Lúc này bọn họ vẫn đang rơi về phía cái miệng khổng lồ của Bàn Xà, lực lượng vặn vẹo đã tăng cường, tất cả mọi người đều sợ hãi.

Thiết Lang, Phượng Tiên Lung đã dốc toàn lực xuất thủ, thế nhưng khoảng cách quá xa, ngay cả cảnh giới Nhân Hoàng cũng khó mà ảnh hưởng.

Còn khi bọn họ tới gần, e là không kịp giết chết Bàn Xà kia đã bị nó ăn sạch.

Chuyện này khiến mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.

Đột nhiên các tu sĩ phát hiện bọn họ gặp phải nguy cơ lớn tới mức chưa từng thấy kể từ khi bắt đầu đại viễn chinh tới nay, mà nguy cơ này vừa xuất hiện lại là tình thế không cách nào phá giải.

Ngay cả Ninh Dạ dùng Vấn Thiên thuật suy tính cũng không có bất cứ kết quả gì.

Thiên đạo bị che đậy, hoàn toàn không trả lời!

Xử lý thế nào?

Mọi người đều cuống lên.

Công Tôn Điệp còn la lối: “Ninh Dạ, mau nghĩ cách đi!”

Thật ra Ninh Dạ đã dốc toàn lực chống cự, nhưng lực hút này mạnh mẽ tới mức thái quá, căn bản không cách nào kháng cự.

Nhất định phải nghĩ cách!

Thần quang nổ vang trên đỉnh đầu, Thiên Cơ điện đã xuất hiện, chín món thần ký xoay chuyển trên không trung.

Nhưng cho dù như vậy tốc độ Thiên Tằm rơi vào miệng Bàn Xà vẫn không hề suy giảm.

Chỉ trong chớp mắt Ninh Dạ đã thử đủ loại thủ đoạn, nhưng không cách nào thành công.

Cũng may lúc trước bay đủ xa, muốn tới gần cũng phải mất một lúc, nhưng cứ bay tiếp như vậy sớm muộn gì cũng bị con rắn khổng lồ này cắn nuốt.

Chuyện này khiến mọi người đều thấy tuyệt vọng.

Ngay cả Phượng Tiên Lung cũng tuyệt vọng dừng tay: “Xong rồi, Bàn Xà này chắc là chúa tể thật sự, e là tồn tại ở cảnh giới thứ tám. Kẻ như vậy chỉ thở một cái là có thể diệt chúng ta... Làm theo thiên ý, sao lại...”

Phượng Tiên Lung oán hận nói.

Thiên đạo nhà ngươi đúng là quá đáng?

Sao lại chỉ cho chúng ta tới chỗ yêu nghiệt như vậy?

Ánh mắt Ninh Dạ sáng bừng lên.

Không đúng!

Quả nhiên có vấn đề!

Thiên đạo không thể đẩy mình tới chỗ chết như vậy được.

Chắc chắn có bí ẩn gì đó, chẳng qua mình chưa phát hiện ra thôi.

Đầu óc y nhanh chóng suy nghĩ, nguyên thần lấp lóe.

Đã nhiều năm rồi không có ai ép y phải dùng đầu óc để giải quyết vấn đề.

Nhưng thời khắc này, Ninh Dạ lại biết, sức đã không địch lại kẻ địch, thì chỉ có thể dùng trí.

Chắc chắn có yếu tố thế nhưng chốt nào đó!

Đột nhiên Ninh Dạ nghĩ ra điều gì.

Y hét lớn: “Phượng tiên tôn, ngươi vừa nói gì? Bàn Xà kia thở một cái là có thể diệt chúng ta? ’

“Chẳng lẽ không đúng à?” Phượng Tiên Lung tức giận đáp.

“Không, ngươi nói đúng.” Ninh Dạ lại gật đầu: “Nếu Bàn Xà này là tồn tại ở cảnh giới thứ tám, thở một cái là có thể diệt sạch chúng ta, thế sao nó không thở mà lại đi nuốt theo cách phiền phức như vậy?”

“Hả?” Mọi người kinh ngạc, không hiểu y nói vậy là sao.

Ninh Dạ nhìn chằm chằm vào Bàn Xà, miệng lẩm bẩm: “Thế giới Chính Phản... Thế giới Chính Phản... Ha ha ha, ta hiểu rồi Hóa ra là thế, hóa ra là thế! Bàn Xà, ngươi tưởng chút thủ đoạn của ngươi lừa được ta chắc? Thiên Tằm, đừng chống cự, dốc toàn lực lao về phía nó!”

Sau tiếng ra lệnh của Ninh Dạ, Thiên Tằm không tiếp tục chống lại lực hút của Bàn Xà, ngược lại phóng về phía nó.

Chuyện này khiến mọi người kinh hãi, ngươi định tăng tốc độ đâm đầu vào chỗ chết à?

Nhưng ngay lúc này, cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc xuất hiện.

Thiên Tằm không những không tới gần Bàn Xà, ngược lại thoát khỏi lực hút của Bàn Xà, bay theo hướng ngược lại.

Vì sao lại như vậy?

Ninh Dạ đã lạnh lùng nói: “Thủ đoạn hay lắm, thế giới chính phản, càn khôn nghịch chuyển, tiến thì là lùi, lùi thì là tiến! Không ngờ có thể điên đảo càn khôn tới mức độ này, xin được thụ giáo. Trận chiến hôm nay mang tới cho ta rất nhiều ích lợi đối với hắc bạch lưỡng nghi. Quả nhiên kẻ địch mạnh cũng là trợ thủ tốt!”

Nói xong y đánh ra một luồng Thiên Khiển Chi Quang, rõ ràng Thiên Khiển Chi Quang đánh về phía sau nhưng lại trực tiếp xuất hiện trên người Bàn Xà, làm nổ ra một luồng sáng trắng.