Chương 1143 Phân thần chuyển sinh 2
Sau đó hắn giơ tay ra, chỉ thấy khe hở đang chậm rãi đóng lại bỗng ngưng bặt, mà vẫn duy trì ở trạng thái hiện có.
“Không!” Chúa tể Bàn Xà giật mình hô to.
Nó là chúa tể cảnh giới thứ tám, tung hoành hư không vạn giới, cường đại tới gần như vô địch, là một trong những chí tôn của Hắc giới. Nếu giao chiến chính diện, cả trăm Ninh Dạ cũng chết.
Nhưng bây giờ nó đang ở Phản giới, có sức mà khó lòng thi triển, cứ như một cái bóng của mình giao chiến với con giun cái dế, giun dế yếu thật nhưng cái bóng còn chẳng là thứ gì.
Khe hở ngừng khép lại, Ninh Dạ lật tay ấn xuống.
Tất cả ma vật không biết tên trên bầu trời ma giới đồng thời kêu rên.
Tiếp đó Ninh Dạ nắm tay lại, chỉ thấy đại ma ngàn mắt ngàn tay dưới biển đã bị y trực tiếp kéo ra, xé rách phân nửa thân thể rồi ném vào hư không.
Thủ đoạn như vậy khiến đám người Thiết Lang cũng kinh hãi không thôi.
Phải biết bây giờ bọn họ còn cách ma giới tới ngàn vạn dặm, thủ đoạn vừa rồi cao minh hơn lúc dùng Thiên Khiển Chi Quang đâu chỉ ngàn vạn lần!
Tiến bộ này đúng là lớn tới mức quá đáng!
Nhưng bọn họ nhanh chóng ý thức được, đây không phải lực lượng của bản thân Ninh Dạ mà y mượn lực lượng đảo ngược càn khôn của Bàn Xà để ra tay.
Khe hở chưa khép lại hoàn toàn, càn khôn đảo loạn còn chưa biến mất, trình độ Lưỡng Nghi Âm Dương đạo của Ninh Dạ nhanh chóng tăng cường, còn thể hiện một màn hái lấy trăng sao cực kỳ mãn nhãn.
Khoảnh khắc sau bàn tay khổng lồ lại xuất hiện, lại tóm lấy một ma vật cường đại, đập vụn nó.
Bàn Xà cực kỳ đau lòng, đám ma vật này đều được nó bồi dưỡng tỉ mỉ, tương đương với lô cốt đầu tiên để nó xâm lấn Chính giới, giờ lại bị Ninh Dạ lần lượt tiêu diệt. Nó không nhịn được nữa, há to miệng phun ra một luồng khí đen dày đặc.
Rõ ràng là phun ra, nhưng tất cả ma vật lại rơi về phía khe hở.
Lần này là Bàn Xà định thu hồi thuộc hạ của mình.
Theo lý mà nói, làm tới bước này đã là đủ, vì như vậy sẽ khiến toàn bộ ma giới quay về chính đạo.
Khổ nỗi Ninh Dạ mưu đồ rất lớn, thấy cảnh này lại cười dài nói: “Đang đợi cái này đây! Đi đi, Hào Quang Chính Đạo!”
Nói xong đã ngưng tụ một quầng sáng mãnh liệt, phóng thẳng quầng sáng vào khe hở theo đám ma vật kia.
Hào quang kia theo ma vật rơi vào khe hở, sau đó chỉ thấy lóe lên một cái rồi không còn gì cả.
Đột nhiên thế giới trở lại tĩnh lặng.
Tĩnh lặng như đã chết.
Chỉ có ma giới kia vẫn vận chuyển, nhưng ma khí đã từ từ tiêu tán, ô uế cũng tan dần.
Không còn ma vật xâm nhiễm, lực lượng hắc ám và ý chí vặn vẹo của Phản giới cũng khó mà tự tồn tại.
Chẳng qua ma giới này đã không còn sinh linh mà như chốn địa ngục, quy về yên bình.
Nếu không ai nhúng tay vào, có lẽ ngàn vạn năm sau nơi này mới xuất hiện sinh cơ.
Nhưng đối với Ninh Dạ, những thứ này đều không quan trọng.
Y quan tâm hơn là luồng sáng mà mình tống vào Phản giới.
Khí thế hùng hồn từ từ giải trừ, thần thức được thu hồi, lực lượng mạnh mẽ tới mức hái lấy trăng sao cũng từ từ trở về bình tĩnh.
Ninh Dạ dường như trở lại thành Ninh Dạ hờ hững thường ngày, không khác gì người thường.
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn y đã mang ý vị đặc biệt.
Cuối cùng Thiên Mệnh giáo cũng có thêm một Nhân Hoàng.
Ninh Dạ ngồi trở lại Tạo Hóa thần tọa, còn đang cảm ngộ gì đó.
Cảm thụ thay đổi của thiên địa này, cảm thụ đạo lý vừa lĩnh ngộ được, cảm thụ trận chiến lúc trước, cũng cảm thụ thiên ý khó dò.
Nhưng đa phần là cảm thụ tồn tại khó mà nhận biết nơi hư vô mờ ảo kia.
Cảm thụ này có nói ra thì người khác cũng chưa chắc đã hiểu, nhưng Phượng Tiên Lung lại nhận ra.
Cô hỏi: “Ngươi đưa một phần lực lượng vào Phản giới?”
“Ừ.” Ninh Dạ đáp: “Ta cũng muốn xem xem có thể có tác dụng gì không. Thật đáng tiếc, lực lượng ta còn quá thấp, tạm thời... còn chưa thể xác nhận.”
Công Tôn Điệp lấy làm lạ: “Phản giới ô uế khó tả, đưa lực lượng Chính giới chẳng phải dê vào miệng cọp à?”
Ninh Dạ cười nói: “Đó là cái nhìn của mọi người. Đương nhiên lúc trước ta cũng nghĩ vậy, nhưng sau khi trò chuyện với Bàn Xà, ta đã có cách nghĩ khác.”
Sự khác biệt giữa chính và phản là do con người phân chia.
Trong mắt những tu sĩ Chính giới như bọn Ninh Dạ, mình là chính, địch là tà.
Nhưng trong mắt những tồn tại ở Phản giới, cái gọi là tu sĩ Chính giới mới là tà ác. Hư không vốn là hư vô, tồn tại là tạp chất, bọn chúng cũng chỉ phụng theo thiên mệnh, loại bỏ tạp chất mà thôi.
Đôi bên đều có lập trường, đâu thể nói rõ được ai đúng ai sai?
Lĩnh ngộ đạo về Âm Dương Lưỡng Nghi luân chuyển, khiến Ninh Dạ có thể nhìn nhận vấn đề từ góc độ cao hơn.