Chương 1148 Tiên nhân để mắt 2
Đành lắc đầu nói: “So với bọn họ thì đúng là không bằng.”
“Thế thì ngươi không được.” Ninh Dạ nói thẳng.
Câu này thiếu chút nữa khiến Lăng Vân Tử nghẹn tới sặc máu, trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Thằng nhãi nhà ngươi có ý gì?”
Quản gia phía sau chạy tới, thấy cảnh này thở dài một tiếng: “Lại nữa rồi, lại nữa rồi.”
Sau đó chẳng buồn để ý.
Ninh Dạ đã nói: “Bọn họ đều muốn nhận ta làm đồ đệ, nhưng ta không đồng ý.”
Sặc...
Cuối cùng Lăng Vân Tử đã hiểu.
Đúng rồi, thằng nhóc này thiên phú xuất chúng, nhìn qua là biết, dựa vào đâu mà mình lại may mắn như vậy, tình cờ gặp phải? Hóa ra trước hắn có tu sĩ thấy rồi.
Chẳng qua...
Nhiều đại năng muốn nhận thằng nhóc này làm đồ đệ cũng không lạ, đúng là thiên phú của nó cực kỳ xuất sắc, vấn đề là dựa vào đâu mà ngươi không đồng ý?
Phải biết tu sĩ cũng có lúc nóng tính.
Đặc biệt là Loạn Cức Sơn Nhân, nổi danh điên cuồng, hắn muốn nhận đồ đệ là bắt thẳng tay, sao phải thương lượng với ngươi?
Ngọc Quỷ Vương kia cũng chẳng phải loại tốt lành gì, tâm tính nham hiểm độc ác, cho dù mình không có được cũng sẽ bắt cóc.
Sao ngươi vẫn bình an vô sự trước nhiều đại năng như vậy?
Nghĩ tới đây, cuối cùng Lăng Vân Tử cũng tỉnh ngộ.
Trong lòng chợt cảnh giác, chỉ thấy một bàn tay khổng lồ từ trong mây duỗi ra, hai ngón bóp nhẹ đã tóm lấy cổ Lăng Vân Tử, sau đó một gương mặt đá khổng lồ xuất hiện: “Loại nhãi nhép như ngươi mà đòi nhận Ninh Dạ làm đồ đệ? Không đủ tư cách, cút ngay.”
Nói xong ném thẳng đi, Lăng Vân Tử xoạt một cái đã bay tới mức không còn hình bóng.
Từ đầu đến cuối hắn còn không biết là ai vứt mìnhd di.
Bách tính bên dưới thấy vậy đồng thời quỳ xuống nói: “Bái kiến Thiên Cơ thượng tiên.”
Gương mặt đá cười ha hả, đã lặn đi mất.
Đời này Ninh Dạ không định kín tiếng.
Cũng như con cái nhà giàu, có nền móng tốt lại không dùng, nhất quyết bước từng bước một lên, đó là hành động của loại ngu ngốc.
Vì vậy ngoài phân thần bản thân chuyển thế ra, Ninh Dạ còn mang cả Thiên Cơ và Tinh La tới.
Trong đó Thiên Cơ phụ trách bảo vệ y và Lâm Lang Thiên, còn Tinh La phụ trách bảo vệ Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp. Bọn họ ở một thành thị khác: đầu thai cũng phải chọn đối tượng cho tốt, mục tiêu thích hợp không nhiều, vì vậy Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp chỉ có thể sang ở bên tòa thành phụ cận.
Thiên Cơ và Tinh La giờ đều là Niết Bàn đỉnh phong.
Trong tiên giới này tuy không phải chí tôn nhưng tu sĩ bình thường cũng không trêu chọc nổi.
Có Thiên Cơ bảo vệ, Ninh Dạ hoàn toàn không sợ tu sĩ bình thường gây sự với mình, vì vậy thoải mái thể hiện thiên phú.
Đương nhiên y không thể bái Thiên Cơ làm sư phụ, vì vậy để Thiên Cơ trực tiếp lên tiếng: Đạo của lão phu không hợp với Ninh Dạ, không thể thu làm đồ đệ, nhưng nếu không thắng được lão phu thì cũng không có tư cách nhận hắn làm đồ đệ. Ta rất thích người này, nhất định phải chọn cho hắn một vị sư phụ thật tốt.
Cứ như vậy, tu sĩ các nơi đi qua, không ít người mắt sáng biết hàng, nhưng tất cả đề bị Thiên Cơ đuổi đi: Với thực lực của hắn, trừ phi là Nhân Hoàng, nếu không muốn đánh bại hắn cũng chẳng dễ dàng gì.
Đây mới là nguyên nhân căn bản khiến Ninh Dạ có thể “ngông nghênh” trong thành như vậy, bằng không chỉ một mình Ninh Thư Châm dựa vào thi thư lễ nghi giáo hóa dẹp yên phiền phức mà nhi tử mang lại, không khéo còn phát điên.
Thời khắc này Lăng Vân Tủ bị đánh bay đi, một cô bé trắng trẻo non nớt xinh xắn đáng yêu đã chạy tới kéo tay Ninh Dạ nói: “Ninh Dạ ca ca!”
Chính là Lâm Lang Thiên bản thu nhỏ.
Nếu Lôi Vô Tâm ở đây chắc chắn sẽ hô to: “Lại một kỳ tài trời ban.”
Thật đáng tiếc, đây cũng là đối tượng bảo vệ của Thiên Cơ, hắn cũng chẳng có cách nào.
Ông chủ Lâm gia xưa nay không thích Ninh Dạ, khổ nỗi con gái lại rất thích ở cạnh y, Lâm Lang còn nói luôn là muốn ở bên ca ca mãi mãi. Lời nói của trẻ con, có nói như vậy cũng không phải là vấn đề, nhưng mọi người đều cho là thật, cảm thấy cặp kim đồng ngọc nữ là đúng là một đôi.
Ninh Thư Châm còn đường hoàng trịnh trọng tới cầu hôn, nhưng bị ông chủ Lâm đuổi thẳng cổ ra ngoài, nói luôn tuyệt đối không gả con gái cho Ninh Dạ.
Đính hôn từ bé không thành, nhưng ai cũng chứng kiến quan hệ của hai đứa bé rồi, đều cảm thấy lão gia tử không cho đính hôn thì lũ trẻ cũng tự đính hôn với nhau rồi: Hai đứa nhóc này là trẻ con mà hiểu chuyện, nếu cứ không đáp ứng, e là lúc trưởng thành sẽ trình diễn tiết mục bỏ trốn.
Lâm Quang Chiếu cũng rất lo lắng, ra lệnh cấm con gái ra ngoài.
Khổ nỗi cô con gái này cũng thần thông quảng đại, ngươi có nhốt thế nào đi nữa thì cô bé cũng có thể chạy ra ngoài.