← Quay lại trang sách

Chương 1149 Tam gả 1

Trên phố lớn, hai đứa bé tay trong tay đi chung với nhau, khiến cho vô số người hâm mộ, mỗi lần tin tức đưa về đều khiến ông chủ Lâm tức tới mức muốn hộc máu.

Tình huống này kéo dài tới tận năm Ninh Dạ sáu tuổi mới có chuyển biến khá hơn.

Ông chủ Lâm đã đổi vận, sinh con trai.

Lúc này nghĩ tới lời Ninh Dạ lại cảm thấy đây toàn là công lao của mình, trong lòng đắc ý, cũng không mấy tức giận với Ninh Dạ nữa. Nhưng thấy Lâm Lang ngoan ngoãn thông minh, tương lai sẽ trở thành đệ nhất mỹ nhân tài nữ ở Kiến Nghiệp thành, lại cảm thấy cải trắng tươi non nhà mình bị con heo đáng ghét Ninh Dạ ủi mất, trong lòng vẫn tức tối, cho nên kiên quyết phản đối.

Nhưng con cái quá thông minh, vấn đề lớn nhất là uy nghiêm của cha mẹ chẳng có tác dụng quái gì.

Hắn phản đối là chuyện của hắn, Lâm Lang vẫn làm chuyện của Lâm Lang, huống chi còn có mẫu thân ủng hộ.

Thời khắc này Ninh Dạ và Lâm Lang đang dắt tay nhau đi trên đường, đột nhiên phương xa có tiếng cười dài: “Hai đứa nhóc các ngươi chính là Ninh Dạ và Lâm Lang? Không tệ không tệ! Bản tôn rất thích.”

Nói đoạn, trên đường đột nhiên xuất hiện một vị nữ tu, tay cầm phất trần, đi về phía hai người.

Dân chúng thấy vậy trong lòng cùng cười thầm.

Kẻ trước vừa đi, kẻ sau lại tới.

Nhưng lần này Ninh Dạ không tỏ vẻ ngạo nghễ, ngược lại ánh mắt nghiêm túc.

Y buông tay Lâm Lang ra, rồi cùng cô bé cúi người hành lễ với nữ tu kia: “Bái kiến thượng tiên!”

Nữ tu kia hơi ngạc nhiên: “Vừa rồi ngươi có đối xử với Lăng Vân Tử như vậy đâu?”

Ninh Dạ nói: “Lăng Vân Tử chẳng qua chỉ là tu sĩ Vô Cấu, làm sao đánh đồng với thượng tiên.”

“Ồ?” Nữ tu nói: “Ngươi biết ta là ai?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Không biết, nhưng có thể đoán, ít nhất cũng là cảnh giới Nhân Hoàng.”

Nghe y nói vậy, tất cả bách tính giật bắn mình.

Cửu Đại Chí Tôn không ra mặt, Nhân Hoàng chính là chí cường; chẳng qua tòa thành nhỏ ven biển này cả trăm ngàn năm cũng khó thấy một Nhân Hoàng, không ngờ bây giờ lại có một vị xuất hiện.

Bậc đại nhân như vậy đâu thể là đối tượng cho họ bàn tán, ai nấy dồn dập cúi đầu quỳ bái.

Nữ tu kia càng lúc càng kinh ngạc: “Vì sao?”

“Vì Thiên Cơ không phát hiện ra ngài tới.” Lâm Lang trả lời.

Nữ tu kia cười rộ lên: “Cũng là cách hay. Các ngươi thiên phú xuất sắc, lại rất thông minh, hiếm có nhất là tình đầu ý hợp, bản tọa thấy là rất thích, có thể đồng ý làm đệ tử dưới trướng ta không?”

Ninh Dạ gãi đầu một cái: “Ngài còn chưa nói ngài là ai mà?”

Nữ tu kia bèn nói: “Bản tọa các chủ Lang Gia các.”

“Hóa ra là Lang Gia Nữ Đế giá đáo.” Ninh Dạ và Lâm Lang đồng thời lễ bái.

Lâm Lang còn ngoan ngoãn gọi sư phụ.

Lang Gia các xem như đại tiên môn có tiếng của giới này, quan trọng nhất là một trong Cửu Đại Chí Tôn hình như gốc gác là từ Lang Gia các.

Sư phụ bình thường thì Ninh Dạ sẽ không bái lạy, cho nên mới để Thiên Cơ ở đây làm đá cản đường, giờ có một đại thần như vậy xuất hiện, y có ngốc mới kháng cự lại.

Các chủ Lang Gia các đa số là nữ, tự xưng Nữ Đế.

Nữ Đế của vùng này tên là Quy Linh Nương, chắc là người trước mắt.

Quy Linh Nương nghe vậy vui mừng, gật đầu nói: “Không tệ, chẳng trách trời ban dị tượng, chỉ ra lần này bản tọa lên đường sẽ có kỳ duyên. Vốn còn tưởng thiên tài địa bảo gì đó, không ngờ lại là các ngươi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, linh bảo dễ kiếm, thiên tài khó cầu. Một lần mà được cả đôi, bản tọa cũng thấy đủ rồi. Thật đáng tiếc, thành bên cũng có hai cô bé thiên tài, bản tọa lại đến chậm một bước, bị lão già Hồng Hộc đoạt trước rồi. Lần này không thể để hắn nhúng tay nữa.”

Nói đoạn điểm ngón tay một cái, hai đốm sáng đỏ lần lượt rơi vào trán Ninh Dạ và Lâm Lang, xuất hiện hai dấu ấn màu đỏ.

Quy Linh Nương đã nói: “Đây là Linh Tê ấn pháp của ta, bên trong ẩn chứa ba thần thông giữ mạng cùng với pháp môn tu hành nhập môn, nhưng có pháp ấn này rồi, người bình thường cũng không dám trêu chọc các ngươi. Các ngươi tu luyện theo pháp môn này, bảy năm sau ta sẽ tới đón các ngươi. Đến lúc đó lại xem tiến độ của các ngươi, nếu lơi lỏng, tiến độ kém, thế thì dẫu là thiên tài cũng đừng mong nhập môn.”

Nói xong Quy Linh Nương đã bồng bềnh bay xa.

Bách tính xung quanh dồn dập đi tới chúc mừng: “Chúc mừng Ninh thiếu gia được vào tiên môn!”

Ninh Dạ lại không để ý.

Ý định của y vốn là trực tiếp gia nhập môn hạ Thánh Nhân, nhưng đáng tiếc vận may không đủ, chỉ được một Nhân Hoàng.

Thôi vậy thôi vậy, chịu ấm ức một chút, mặt mày vẫn cười híp mắt chắp tay cảm tạ mọi người.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ông chủ Lâm sắc mặt tái xanh.

Con gái được thượng tiên lựa chọn, đương nhiên là chuyện tốt.