← Quay lại trang sách

Chương 1150 Tam gả 2

Vấn đề là... toi rồi, cải trắng nhà mình chắc chắn sẽ bị thằng nhãi Ninh Dạ này ủi mất rồi.

Chỉ hy vọng Lang Gia các có những đệ tử xuất sắc khác, kéo lại trái tim con gái mình.

Nhưng nghĩ lại vẫn không yên lòng, đột nhiên cảm thấy thay vì giao cho người xa lạ, thẳng thà giao cho thằng nhãi khốn kiếp Ninh Dạ này.

Trong lòng rối bời, cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Chớp mắt đã lại bảy năm.

Ninh Dạ và Lâm Lang đã lớn lên, trở thành thiếu niên mười bốn tuổi.

Trong tiên giới tới tuổi này cũng coi như thành niên, gân cốt đã lớn, chính là thời điểm tốt nhất để tôi luyện thân thể.

Tiên pháp bình thường là rèn luyện từ nhỏ, nhưng lúc đầu chỉ luyện khí, không luyện cốt, tránh cho tu hành quá sớm ảnh hưởng tới sự trưởng thành của thân thể. Đợi tới khi thân thể trưởng thành xong, căn cơ cũng vững chắc mới thật sự bước vào giai đoạn tu hành.

Mà người tu hành xưa nay tiêu dao, thường không mấy khi can thiệp vào người khác, vì vậy Trường Thanh giới hay Thiên Trung giới đều thế, sau khi truyền nghiệp là tự rời khỏi, đợi tới thời điểm nào đó mới tới xem thử, nếu có thành quả thì mang đi, nếu không có thành quả tức là không thích hợp tu hành, kể cả là thiên tài cũng bị bỏ qua.

Tiên pháp mà Quy Linh Nương đưa cho họ chính là pháp môn luyện khí cơ bản của Lang Gia các.

Cô cũng không hy vọng hai đứa bé có thể tu hành tới trình độ nào, quan trọng là gột rửa thân thể, tăng cường căn cơ.

Nhưng lại không biết Ninh Dạ và Lâm Lang chỉ mất mấy tháng đã nắm giữ, tốc độ nhanh chóng đâu chỉ gấp mười.

Hai người cũng không nhàn rỗi, tiện thể liên lạc với những người khác, nghiên cứu tiên pháp các phái khác.

Lần đó có tới mấy trăm phân thần tu sĩ hạ xuống từ Thiên Tằm, cũng có phương pháp liên hệ với nhau.

Khoảng cách quá xa thì cũng thôi, những người ở gần đã liên lạc từ lâu.

Chỉ riêng bên Ninh Dạ, ngoài Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp ở thành bên ra, còn có mấy người Dung Thành, Tử Lão, Cố Tiêu Tiêu, Phượng Tiên Lung.

Hai năm trước Phượng Tiên Lung theo người trong nhà ra ngoài một chuyến, mượn cớ đảo qua Kiến Nghiệp thành.

Ninh Dạ thấy cô, kéo tay lại, câu đầu tiên đã gọi muội muội.

Lần đầu tiên Phượng Tiên Lung thấy hối hận vì đã chuyển sinh: tự dưng lại để thằng nhãi này chiếm lợi.

Nhưng trong tu tiên giới, chuyện như vậy rất bình thường, ai chẳng là lão yêu quái trường sinh, đương nhiên bối phận sẽ rối loạn. Cho nên đối với tu tiên giới, ngoài sư thừa trực hệ là cần coi trọng, những cái khác đều không sao.

Nhưng từ hôm đó trở đi, Phượng Tiên Lung không muốn tới Kiến Nghiệp thành nữa.

Hôm nay ngày lành tháng tốt.

Vì cuối cùng sứ giả Lang Gia các phái đến đón đệ tử cũng đã tới nơi.

Bởi vậy khách khứa vây chật trong Ninh phủ, dồn dập tới xem phong phạm tiên nhân.

Trước đại sảnh Ninh phủ, một tu sĩ thần sắc bướng bỉnh đang ngồi trên ghế chính, bên cạnh là Ninh Thư Châm, ông chủ Lâm, bên khác là Ninh Dạ và Lâm Lang.

Tu sĩ kia nói: “Bản nhân Phong Trung Tử, phụng lệnh các chủ tới đây tiếp đón. Hai người các ngươi đi tới cho ta xem thử mấy năm nay tu hành ra sao.”

Ninh Dạ và Lâm Lang đi tới.

Phong Trung Tử này mới chỉ là Vạn Pháp, thật không lọt mắt bọn họ, nhưng tạm thời thực lực vẫn còn kém xa, nên khách khí thì vẫn khách khí.

Phất trần của Phong Trung Tử đảo một cái, đặt lên trán hai người.

“Ơ?” Hắn thầm kinh ngạc, tâm pháp cơ bản nhập môn của hai người này đã được tu luyện tới viên mãn?

Quả nhiên, không uổng cái danh kỳ tài trời ban!

Trong lòng hắn nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Hừ, cũng tạm được.”

Nói xong thu phất trần lại nói: “Hợp lệ, các ngươi có thể đi theo ta.”

Không ngờ Ninh Dạ lại nói: “Phong sư huynh chờ trong chốc lát, hôm nay Ninh gia ta có khách, có thể đợi gặp mặt rồi mới đi không?”

“Hả?” Phong Trung Tử liếc mắt nhìn Ninh Dạ: “Đã vào tiên môn thì không quan tâm tới chuyện thế tục nữa. Loại phàm nhân tục tử kia, không gặp cũng được.”

Lại nghe bên ngoài có giọng nói: “Phong huynh, chẳng lẽ chúng ta cũng là phàm nhân tục tử hay sao? ’

Sau đó chỉ thấy một người bồng bềnh tiến vào, sau lưng còn hai cô bé như hoa như ngọc.

Phong Trung Tử ngạc nhiên: “Linh Cơ Tử? Sao lại là tên khốn kiếp nhà ngươi? Ngươi tới đây làm gì?”

Rõ ràng quan hệ giữa hai người này không được tốt, Phong Trung Tử vừa mở miệng đã mắng.

Linh Cơ Tử ngạo nghễ nói: “Nghe nói Lang Gia các nhà ngươi nhận được hai đệ tử tốt, vừa hay Nhật Diệu các ta cũng vừa thu hai đồ đệ thiên tài, cho nên mang tới đây xem thử, rốt cuộc là đệ tử của các ngươi giỏi hơn hay đệ tử của chúng ta giỏi hơn.”

Phong Trung Tử cả giận: “Linh Cơ lão quỷ, ngươi tới đây gây sự đấy à?”

Linh Cơ Tử cười khà khà: “Không phải, chỉ muốn so sánh chút thôi. Tranh cãi giữa tiên nhân cũng chỉ có tranh cãi về nhân tài.”