Chương 1151 Gặp nạn
“Nếu hai các chúng ta đều có hai thiên tài, lại không phân cao thấp, há chẳng đáng tiếc lắm sao?”
Nghe hắn nói vậy, Phong Trung Tử lại suy nghĩ, thấy Linh Cơ Tử nói cũng không sai.
Xưa nay Lang Gia các và Nhật Diệu các vốn không hợp, nhưng còn chưa tới mức là tử địch, thi thoảng so bì một phen, phân tranh cao thấp.
Nếu Linh Cơ Tử đã có ý này, tâm pháp nhập môn của hai đứa nhóc này đã viên mãn, hay là để bọn chúng đánh một trận.
Nếu thắng là bản thân chỉ huy có công, nếu thua... xì, thua là chuyện của chúng, liên quan gì tới mình.
Nghĩ tới đây, Phong Trung Tử nói: “Thế cũng được. Ninh Dạ, ngươi chọn một đối thủ đi.”
Ninh Dạ nhếch miệng: “Không chọn.”
“Cái gì?” Phong Trung Tử ngơ ngác.
Ninh Dạ đã nói: “Chuyện đánh nhau này có gì thú vị, hơn nữa hai người này đều là vợ ta, sao ta phải đánh?”
Nghe y nói vậy, mọi người xôn xao.
Linh Cơ Tử nổi giận: “Thằng nhãi nhà ngươi nói lăng nhăng gì đấy?”
Ông chủ Lâm nhảy dựng lên: “Thằng nhãi thối tha kia, nhà ngươi được lắm, đã có Lâm Lang nhà ta mà còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi khiến ta tức chết mất thôi!”
Ninh Dạ cười nói: “Yên tâm, cha vợ, ta bảo đảm chỉ có ba người này thôi.”
Mọi người nghe xong mắt trợn tròn.
Lại nhìn hai cô bé đối diện, không ngờ vẻ mặt thản nhiên không chút xao động.
Linh Cơ Tử nói: “Vãn Ngưng, thằng nhãi này khinh bạc ngươi, ngươi không tới giáo huấn hắn à?”
Trì Vãn Ngưng trợn mắt với hắn: “Chàng ấy nói có sai đâu, ta vốn là thê tử của chàng mà, hơn nữa còn là lớn nhất.”
Ông chủ Lâm lập tức nổi nóng: “Lâm Lang, con chỉ là thứ hai à?”
Lâm Lang lắc đầu một cái: “Không phải, Điệp Nhi mới là thứ hai, con thứ ba.”
Phốc!
Lâm lão gia tử lập tức hộc máu.
Lâm Lang đã chuẩn bị sẵn, vội vàng ổn định khí huyết cho phụ thân mình: “Lão nhân gia ngài thân thể không tốt, trong thể tích ứ, sau khi nôn ra ngụm máu này, ta đã khai thông khí huyết cho ngài, sau này ngài có thể sống lâu trăm tuổi.”
“Ta sống trăm tuổi? Ta thấy con định khiến ta tức chết thì có! ’ Lão gia tử cúi đầu che ngực.
Ngay cả Ninh Thư Châm cũng không thể tin nổi, nhìn con trai nói: “Con... con quen bọn họ?”
“Vâng.” Ninh Dạ đáp: “Ngay ở thành bên, có thời gian là con lại qua chơi với hai nàng.”
“Sao con không nói sớm?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Mấy năm nay có chuyện gì con cần nhờ cha quyết định đâu.”
Ninh Thư Châm ngớ người.
Con trai quá thông minh, quá độc lập, chỉ có điểm này không tốt.
Y có ý kiến gì thì căn bản không cần bàn bạc với Ninh Thư Châm, tự mình quyết định.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngoài những lúc nói năng vô lễ ra, còn lại không có chuyện xấu gì. Ngay cả lần này... thật ra cũng không coi là chuyện xấu... chắc là không nhỉ? Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Linh Cơ Tử, Ninh Thư Châm chột dạ nghĩ.
Linh Cơ Tử đang trợn mắt há hốc mồm nhìn Công Tôn Điệp: “Các ngươi... thật sự... đã tự... ước định...”
“Đúng vậy.” Công Tôn Điệp gật đầu: “Chúng ta quen nhau từ lâu, ta và Vãn Ngưng tỷ tỷ, Lâm Lang muội muội đều quyết định rồi, tương lai phải gả cho Ninh Dạ.”
Cô nói rất thẳng thừng, Linh Cơ Tử nghe xong như ăn một gậy vào giữa đầu, cả giận nói: “Sao các ngươi không nói sớm?”
Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “Chẳng phải hôm nay chúng ta mới làm quen với sư huynh à? Sư huynh cũng có hỏi đâu? Hơn nữa sắp phải xa quê rồi, tương lai muốn gặp lại Ninh lang không biết phải tới lúc nào, vì vậy ngài bảo sẽ dẫn chúng ta qua, chúng ta cũng đồng ý.”
Công Tôn Điệp nói thẳng: “Nếu nói ra, chắc ngài không chịu đi.”
Linh Cơ Tử suýt nữa phun một ngụm máu theo.
Phong Trung Tử cười ha hả: “Ha ha, Linh Cơ Tử ơi là Linh Cơ Tử, thiên tài của Nhật Diệu các tương lai cũng gả tới. Lang Gia các ta. Ha ha ha ha, để ta xem ngươi còn lên mặt thế nào được. Không tệ, không tệ, thằng nhóc Ninh Dạ này làm tốt lắm!”
Bây giờ hắn cũng không chấp chuyện Ninh Dạ cãi lời hắn nữa rồi.
Linh Cơ Tử lại nổi nóng: “Không được, tuyệt đối không thể được! Đệ tử Nhật Diệu các ta làm sao lại gả cho loại người như vậy được, hơn nữa còn là gả cả đôi, tuyệt đối không được!”
Lâm lão gia tử cũng hét lên: “Đúng, tuyệt đối không được! ’
Lâm Lang bất đắc dĩ, bấm một cái lên gáy lão gia tử: “Lão nhân gia ngài nên nghỉ ngơi chút đi.”
Lão gia tử lập tức ngủ thiếp đi.
Không còn tâm tư so bì nữa, Linh Cơ Tử kéo Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp quay người định đi.
Không ngờ Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp cực kỳ linh hoạt, đồng thời thoát khỏi khống chế của Linh Cơ Tử. Vì vậy Linh Cơ Tử phát hiện mình là tu sĩ Vạn Pháp mà không khống chế được hai người này, bọn họ đã chạy tới bên cạnh Ninh Dạ.
Mỗi người ôm một tay y.
Trì Vãn Ngưng nói: “Lần này từ biệt sẽ rất nhiều năm, không biết bao giờ mới gặp lại.”