Chương 1152 Phân thần 1
“Theo quy củ của tông môn, muốn tự do hạ sơn thì ít nhất cũng phải tới cảnh giới Vạn Pháp. Chàng tu hành mau mau một chút, đừng để chúng ta đợi quá lâu.”
Công Tôn Điệp thì trực tiếp hơn, chỉ vào mũi Ninh Dạ nói: “Nói rõ rồi đấy, chỉ có ba người chúng ta thôi. Gắn kết sinh tử, không bỏ không rời, nếu chàng dám tìm người thứ tư, ta đánh gãy chân chàng... cái chân thứ ba đấy.”
Mọi người giật bắn mình.
Tuy mười bốn tuổi đã là thành niên, nhưng giọng điệu của nha đầu này đúng là hung hăng quá mức.
Ninh Dạ mỉm cười: “Yên tâm, có Lâm Lang trông coi mà.”
“Ừm!”
Hai cô gái cùng gật đầu, đồng thời mỗi người hôn chụt một cái lên một bên má Ninh Dạ, sau đó trở lại bên cạnh Linh Cơ Tử nói: “Đi thôi.”
Linh Cơ Tử cả giận nói: “Hai con nhóc khốn kiếp các ngươi không để sư huynh này vào mắt đấy à?”
Trì Vãn Ngưng mỉm cười không trả lời.
Công Tôn Điệp lại trực tiếp hơn nhiều: “Linh Cơ Tử sư huynh, gọi sư huynh là nể mặt ngươi rồi. Chúng ta sẽ bái Hồng Hộc Tiên Tôn, Nhật Diệu các chủ. Giờ thì ngươi uy phong đấy, đợi khi vào Nhật Diệu các khéo không còn uy phong như vậy đâu. Để lại cơ hội cho mình, đừng lên mặt với chúng ta thì hơn.”
Linh Cơ Tử giận mà không dám nói gì, nhưng ngẫm lại thì cô nói cũng đúng, hai người này sẽ bái vào làm đệ tử chân truyền của Hồng Hộc Lão Tổ, bản thân không thể trêu chọc nổi. Hắn cũng chỉ phẫn nộ nhất thời, nhưng vẫn không vứt được thể diện, đành căm tức nói: “Nếu sư tổ biết chuyện của hai người các ngươi, chắc chắn sẽ không để các ngươi được như ý nguyện đâu.”
“Chẳng sao.” Công Tôn Điệp lạnh nhạt nói.
Linh Cơ Tử vung ống tay áo, cuốn cả hai cô gái đi.
Phong Trung Tử nghe Công Tôn Điệp nói xong bèn cười nói với Ninh Dạ: “Ninh Dạ sư đệ thật uy phong, sư huynh phái phục. Lúc trước lời lẽ có gì thất lễ, mong được tha lỗi.”
Ninh Dạ cũng không để ý, chỉ nhìn theo hai cô gái đi xa, Kinh Trường Dạ: “Đi thôi.”
Phong Trung Tử cũng cưỡi mây đạp gió, mang theo hai người rời đi.
Nhưng trong lúc nhất thời, chuyện Ninh Dạ định cưới một lúc ba cô gái, bao gồm cả hai tuyệt đại thiên kiêu của Nhật Diệu các, đã lập tức lan truyền trong thành.
❖ ❖ ❖
Dọc đường phi hành, Linh Cơ Tử càng nghĩ càng giận.
Hắn phát hiện mình dính bẫy rồi.
Vì hành trình lần này vốn là Công Tôn Điệp nói với hắn hôm nay Lang Gia các cũng tới đón người.
Rất hiển nhiên, hai con bé khốn kiếp này định lừa mình tới để nói lời tạm biệt với Ninh Dạ.
Nhưng lại khiến mình mất mặt, cũng khiến Nhật Diệu các mất uy phong.
Mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, Nhật Diệu các mất uy phong lại là chuyện lớn.
Đặc biệt là chuyện tự đính hôn này, tuyệt đối không thể được.
Tiếp đó Linh Cơ Tử dùng hỏa phù đưa thư, một luồng phù quang bay về phía Nhật Diệu các.
Thấy cảnh này, Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp chỉ mỉm cười.
Một ngày sau, Linh Cơ Tử nhận được hỏa phù, thấy hỏa phù này, Linh Cơ Tử thở phào một tiếng.
Thấy hắn như vậy, Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp thầm hiểu rõ, không nói câu nào, chỉ dùng bí pháp tâm linh truyền tin cho Ninh Dạ, vẫn đi theo Linh Cơ Tử.
❖ ❖ ❖
Lúc này Ninh Dạ và Lâm Lang đang ngồi trong một chiếc vân xa.
Vân xa được kéo bởi tám con dực mã, cưỡi mây đạp gió, như giẫm trên đất bằng.
Phong Trung Tử ngồi trên chỗ đánh xe, dương dương đắc ý nói: “Đây là vân xa của Lang Gia các ta, có thể ngày đi vạn dặm, tốc độ tuyệt luân, còn ổn định thoải mái, thế nào, chắc lúc trước các ngươi chưa từng được đi đúng không?”
Thật đáng tiếc, hoàn toàn không có lời trầm trồ như trong mong đợi.
Ninh Dạ liếc mắt xuống dưới, có tầng mây lướt qua, gió cũng không mạnh vì trên xe có trận pháp ngự phong chống lại gió rét ngược chiều.
Y thuận miệng ừ một tiếng: “Cũng không tệ.”
Không tệ!
Thằng nhãi này thật lớn lối.
Phong Trung Tử thầm hậm hực.
Thật ra hắn không thích Ninh Dạ cho lắm, vì tên này quá tự lập, tự có chủ kiến, lại không tôn trọng hắn.
Cho dù ngươi là con cưng của ông trời đi nữa, nhưng dù sao ngươi chỉ mới vào tiên môn, tốt xấu gì cũng phải nhún nhún nhường nhường một chút chứ. Đợi tới lúc thật sự trở thành chân truyền rồi mới hung hăng được chứ, bây giờ đã không coi bề trên ra gì, sau này còn ngông nghênh đến đây?
Trong lòng thầm bất mãn nhưng không tiện phát tiết, dứt khoát không để ý tới y nữa.
Lâm Lang Thiên lại thấp thỏm: “Như vậy có được không? Chưa gì đã đắc tội với một đại môn phái.”
Ninh Dạ nói: “Giờ không giống lúc trước, chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí như hồi đó, muốn thành công thật nhanh thì ngoài thiên phú bản thân ra còn phải có đá kê chân, cũng cần đắc tội với một số người. Đương nhiên ta chỉ hơi kiêu ngạo thôi, nếu có người vì chuyện này mà ra tay với chúng ta, thế thì là tự tìm đường chết, trừ phi... không thẹn với lương tâm.”