Chương 1153 Phân thần 2
Lâm Lang trợn trắng mắt, nhưng ngẫm lại thì thấy y nói đúng.
Lần tu hành này chắc chắn không thể tuần tự được, nếu không có gì tác động thì đúng là bất hợp lý.
Mọi thứ trước mắt đều là tạo cơ hội cho tương lai.
“Đúng rồi, Ngưng Nhi nói có lẽ Nhật Diệu các sẽ phái người tới.” Lâm Lang nói.
“Ừ” Ninh Dạ chỉ ừ một tiếng.
“Ai đây nhỉ? Làm sao đối phó với môn phái ta?”
Ninh Dạ nhìn phía trước nói: “Tuy hai phái có hiềm khích nhưng không phải tử thù, chắc không tới mức hạ thủ giết người, có điều không thể tránh khỏi phiền toái rồi. Yên lặng xem tình hình thôi.”
Y vừa nói xong, đột nhiên phía xa có mây gió xao động.
Tám con dực mã kéo xe đồng thời bay lên, chỉ thấy một làn sóng máu ập tới.
Bên trong có tiếng cười ha hả vang lên: “Ha ha, trong xe có phải hai tên tiểu quỷ đồ đệ Quy Linh Nương không? Về tay ta thôi!”
Nói xong một bàn tay đỏ rực đã chụp xuống.
Ơ?
Ninh Dạ và Lâm Lang Thiên cùng kinh ngạc.
Nhật Diệu các và Lang Gia các đều là danh môn chính phái, nhưng hiển nhiên người ra tay không phải hạng tốt lành gì, không giống Nhật Diệu các xuất thủ.
Quả nhiên khoảnh khắc sau Phong Trung Tử đã gầm lên: “Huyết Ly, ngươi thật to gan, dám động tới đệ tử Lang Gia các ta?”
Huyết Ly kia cười lạnh: “Đã làm rồi còn hỏi dám hay không, đúng là hoang đường tới nực cười. Mấy năm nay Quy Linh Nương chỉ dạy được loại đệ tử như vậy thôi sao? Chết đi cho ta.”
Bàn tay màu đen điểm về phía Phong Trung Tử.
Phong Trung Tử hoảng hốt, hắn vẫn chưa quên sứ mệnh của bản thân, vỗ một cái lên vân xa, vân xa đột nhiên tăng tốc lao về phía chân trời, đồng thời Phong Trung Tử vận sức thi triển tất cả thủ đoạn thần thông, dốc toàn lực ngăn cản.
Khổ nỗi Huyết Ly này là tu sĩ Vô Cấu, một Vạn Pháp như hắn làm sao chống nổi, chỉ thấy Huyết Ly hừ lạnh một tiếng, huyết vân đã cuốn về phía vân xa: “Mau xuống đây cho ta.”
Đúng lúc này một gương mặt bằng đá xuất hiện trên bầu trời, chính là Thiên Cơ, ra một quyền về phía Huyết Ly.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn ra tay, một quầng sáng đột nhiên xuất hiện, rơi vào người Thiên Cơ, khiến nó không thể động đậy.
Thiên Cơ hoảng hốt: “Sao lại như vậy?”
Phía xa bỗng có một tiếng cười vang lên: “Quả nhiên ngươi đã xuất hiện. Hai đứa nhãi này đã là gì? Một quái vật tu hành tới Niết Bàn mới là quan trọng nhất! Ha ha ha ha!”
Không tốt!
Ninh Dạ tỉnh ngộ, hóa ra mục tiêu thật sự của bọn chúng là Thiên Cơ.
Hóa ra là nhắm vào Thiên Cơ.
Ninh Dạ thầm hừ lạnh, quả nhiên thế gian này đều thèm muốn Thiên Cơ.
Đặc biệt là hắn còn khác với quái vật bình thường, được Ninh Dạ bồi dưỡng lên tới Niết Bàn, đạo hạnh cao thâm, chỉ riêng chất liệu bản thân hắn thôi đã vượt qua thần khí, lên tới cấp bậc đạo binh, có thể sánh ngang với trọng bảo như Cực Đạo việt.
Cho dù ở Thiên Trung giớ, chắc cũng rất hiếm thấy, chẳng trách có người động tâm với nó.
Nhưng làm sao Ninh Dạ lại để người này được như ý nguyện?
Tuy hiện tại tu vi của y chỉ ở cảnh giới Tàng Tượng, nhưng đạo hạnh không bị tu vi ảnh hưởng, cũng như một học sinh tiểu học, tuy không có thể lực của người trưởng thành, nhưng lượng tri thích tích lũy lại hoàn toàn không kém, thậm chí còn hơn đối phương.
Kẻ ra tay rất mạnh nhưng rõ ràng không phải Nhân Hoàng mà chỉ là một tên Niết Bàn đỉnh phong nào đó cho nên mới dùng bọn Ninh Dạ làm mồi nhử bố trí, đợi Thiên Cơ hiện thân mới tập kích.
Thời khắc này Thiên Cơ bất cẩn rơi vào bẫy của người kia, lao trái lao phải mà vẫn không thoát ra được.
Ninh Dạ nhìn lướt qua rồi nói: “Thiên Cơ, ngươi nghe theo lời ta, không trung phía trước cách ngươi hơn trăm trượng.”
Thiên Cơ hét lớn, đánh ra một quyền.
Quyền này giáng vào không trung, thiên địa lại đột nhiên xuất hiện một kẽ hở.
“Ơ?” Kẻ âm thầm tập kích phát ra tiếng hô kinh ngạc, sao đối thủ lại phát hiện điểm ảo diệu trong bố trí của bản thân, chỉ một đòn đã đánh trúng mắt trận.
Trong lòng hắn thầm kinh ngạc, đột ngột xoay chuyển càn khôn, thi triển biến hóa ngàn vạn.
Nhưng đạo về cơ quan trận pháp của hắn, trong mắt Ninh Dạ chỉ nực cười như trò trẻ con.
Thuận miệng chỉ ra toàn những chỗ quan trọng yếu hại.
Thiên Cơ ầm ầm ầm xuất thủ, chỉ thấy không trung như mặt kính xuất hiện vô số vết rạn.
Tu sĩ trong bóng tối đau lòng kêu lên: “Chết tiệt, dám hủy bảo kính của ta!”
Một bàn tay đầy lông đã xuất hiện trong đám mây, chụp vào Thiên Cơ.
“Tự gây nghiệt, không thể sống!” Ninh Dạ đang định mượn lực Thiên Cơ cho hắn một đòn thật nặng thì đột nhiên trong lòng máy động, ồ lên một tiếng: “Hình như có chuyện rồi... hóa ra là... ha ha, vừa hay vừa hay.”
Làn sương mờ ảo kèm hào quang mê hoặc đã hiện lên.
Ngọc Hâm Tử đằng đằng sát khí bay tới.