← Quay lại trang sách

Chương 1154 Đùa cợt

Hai vị tiểu sư muội mình vừa nhận, còn chưa kịp gặp mặt đã đã bị thằng nhãi bẩn thỉu của Lang Gia các bắt mất hồn rồi?

Chuyện này thì đúng là thúc thúc có nhịn được thì thẩm thẩm cũng không nhịn được.

Hồng Hộc Lão Tổ vừa biết chuyện này lập tức nổi giận, trực tiếp phái đại đệ tử tới, định dạy cho Ninh Dạ một bài học.

Đương nhiên hắn không định giết người, dù sao chuyện này không có lợi gì cho mình, hơn nữa có thể khiến phe mình trở mặt hoàn toàn với Lang Gia các. Nhưng cũng phải đét đít thằng nhãi này một trận, để nó cắt đứt mọi hy vọng về Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp.

Tốt nhất là ảnh hưởng tới tư chất của nó, làm chậm trễ tiến độ tu hành.

Nhưng chỉ ảnh hưởng một chút thôi thì Quy Linh Nương giơ tay nhấc chân là có thể giải quyết.

Phải làm sao mới có thể vừa gây phiền phức vừa không khiến Quy Linh Nương giận lây tới mình? Có nên dùng Linh Quang chỉ không? Pháp này là Quang đạo, vô hình vô chất, nếu thi triển sẽ không khiến thằng nhãi kia làm sao, chỉ trì hoãn mấy năm tu hành thôi.

Ừ, được đấy.

Ngọc Hâm Tử ngầm hạ quyết định, chọn nó đi.

Hắn có tu vi Niết Bàn, thực lực cường đại, nếu không phải hai đệ tử này thiên phú xuất chúng, cũng chẳng tới phiên hắn đích thân ra tay. Lúc này đang dốc toàn lực bay tới, chẳng bao lâu sau đã tìm được mục tiêu.

Nhưng không đợi hắn xuất thủ đã thấy mây gió có dị động, còn có người đang chiến đấu.

Ơ?

Đó là cái gì?

Ngọc Hâm Tử đưa mắt nhìn lại.

Quái vật?

Quái vật Niết Bàn?

Ngọc Hâm Tử vui mừng.

Bảo bối tốt, là của ta rồi.

Ngọc Hâm Tử mặc kệ cái khác, đã chụp về phía Thiên Cơ.

Không ngờ cánh tay đầy lông ở chân trời lại đột nhiên đổi hướng, đánh về phía mình: “Quái vật là của ta, đừng hòng cướp đi!”

Ngọc Hâm Tử tức giận nói: “To gan đấy, Kỳ Viên, ngươi dám ra tay với ta à!”

Với thân phận của hắn, lúc này còn nói toạc ra, theo lý mà nói Kỳ Viên sẽ sợ hãi bỏ trốn.

Không ngờ yêu vật này vẫn công kích như phát cuồng: “Chết đi!”

Cơn sóng máu ngập trời ập tới, hiển nhiên đã thi triển toàn lực.

Ngọc Hâm Tử phẫn nộ tới mức bật cười: “To gan lắm!”

Nói xong thi triển thần thông, một luồng hào quang phủ xuống.

Nhưng hai bên đều là Niết Bàn đỉnh phong, thời khắc này giao chiến, trong lúc nhất thời Ngọc Hâm Tử cũng không thể thắng được, lại nhìn Thiên Cơ, không ngờ đã trực tiếp trốn xa.

“Khốn kiếp!” Ngọc Hâm Tử trừng mắt, trong mi tâm có một hình người nho nhỏ nhảy ra, đuổi theo hướng Thiên Cơ.

Đây là Phân Thần Diễn Hóa thuật của hắn, cũng coi là một môn thần thông không tệ, tuy chỉ có tu vi Vạn Pháp, nhưng đi lại như điện, khó mà diệt trừ, chỉ cần bám theo đối phương là được.

Ngọc Hâm Tử muốn truy sát, thiên hạ này không ai trốn được.

Thiên Cơ kia bay thẳng tới, chỉ thấy bóng người bé nhỏ đang đuổi theo mình có tốc độ cực nhanh, trong lúc nhất thời không thể thoát khỏi.

Thiên Cơ hoảng hốt: “Lão đại, ta không cắt đuôi được!”

Ninh Dạ đã biết về tình cảnh của Thiên Cơ, cảm nhận một chút rồi kinh ngạc nói: “Quả nhiên giới này có không ít thủ đoạn xuất sắc, bóng người nho nhỏ kia tuy chỉ có tu vi Vạn Pháp nhưng lại bất tử, chỉ cần không chết là có thể bám theo ngươi liên tục. Đừng đánh nó, ngươi không giết nó được đâu.”

“Thế thì làm sao giờ?”

“Không sao, cứ để nó cho ta là được.” Ninh Dạ lẳng lặng thi triển ảo thuật, thế là nguyên thần nho nhỏ kia chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, coi Ninh Dạ là Thiên Cơ, bám theo y.

Bên này Phong Trung Tử cũng thoát khỏi Huyết Ly truy sát, đuổi kịp Ninh Dạ, lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc vân xa khác, nhưng lần này không còn dực mã, hắn tự mình làm ngựa, kéo xe chạy đi, miệng còn kêu gào: “Chạy mau, mục tiêu của bọn chúng không phải là ngươi mà là quái vật kia. Không ngờ ngươi còn được quái vật bảo vệ, nhưng ngươi mới vào tiên môn, không có năng lực bảo vệ, đúng là đáng tiếc.”

Nói xong cúi đầu giậm chân, nếu có đủ thực lực chắc hắn cũng tự tới đoạt Thiên Cơ rồi bỏ chạy.

Ninh Dạ nhìn đằng sau, chỉ thấy nguyên thần bé nhỏ kia đã đuổi tới, phía xa còn có Huyết Ly truy đuổi.

Nhìn lại tình hình hiện giờ, mục tiêu của Kỳ Viên đúng là Thiên Cơ, nhưng kẻ này thì thật sự hứng thú với mình.

Nhưng cũng chỉ là một tên Vô Cấu mà thôi, Ninh Dạ không sợ hắn.

Ninh Dạ suy nghĩ, trực tiếp thi triển Huyễn đạo, mê hoặc Phong Trung Tử, khoảnh khắc sau Phong Trung Tử kéo vân xa như “quỷ đả tường” chạy lung tung trên không.

Ninh Dạ và Lâm Lang lại rời khỏi Phong Trung Tử, hạ xuống bên dưới.

Tiện tay lấy ra một trận đồ, đây là thứ y làm trong lúc rảnh rỗi, trực tiếp ném xuống đất.

Một đại trận đã tự sinh thành.

Huyết Ly kia chưa bị ảo thuật ảnh hưởng, thấy Ninh Dạ rời khỏi chỗ Phong Trung Tử, lập tức vui mừng đuổi theo, đi vào trong trận.