← Quay lại trang sách

Chương 1156 Gia đình không yên ổn 2

Nói đoạn Ninh Dạ nắm phân thần của Ngọc Hâm Tử lên, cắm một cái cọc đặt vào trong lòng người tí hôm nay này, lắc lắc eo hắn: “Nào, múa cột cho ta xem.”

Phân thần kia uốn éo trong tay y, lượn lờ quanh cây cột, cũng có chút dáng vẻ múa cột thoát y.

Phía xa Kỳ Viên hoàn toàn ngây ngốc.

Ngọc Hâm Tử trước mặt hình như đang ôm cái gì đó, còn đang... vén chân? Hất tóc? Còn cả... nháy mắt?

Đây là thần thông gì?

Chắc là pháp thuật mê hoặc?

Hắc Viêm bị dọa nhảy dựng lên.

Nhưng ngươi là nam nhân, ta cũng là nam nhân, ngươi dùng thuật mê hoặc với ta có phải sai mục tiêu rồi không?

Lại thêm ánh mắt của ngươi khiến người ta kinh tởm, làm gì có cảm giác mê hoặc nào, cứ như bị người ta cố banh mi mắt, cả lòng trắng cũng lộ ra rồi.

Rõ ràng là mắt cá chết mà.

Kỳ Viên nôn mửa nói: “Yêu thuật phương nào? Rõ ràng là tu sĩ chính đạo, sao lại có hành động xấu xa như vậy?”

Ngọc Hâm Tử cũng tức phát điên.

Kẻ âm thầm điều khiển hắn không thể khống chế tu vi thần thông của hắn nhưng có thể khống chế thân thể hắn, khiến hắn không thể không thực hiện những động tác xấu hổ này.

Khốn kiếp!

Khốn kiếp!

Khốn kiếp!!!!

Ngọc Hâm Tử càng tức tối.

Hắn không biết ai âm thầm điều khiển mình, nhưng may là lúc này chỉ có Kỳ Viên chứng kiến.

Giết hắn!

Nhất định phải giết hắn!

Không tiếc mọi giá, giết chết hắn, nếu không thanh danh cả đời của mình sẽ bị hủy sạch!

Trong lòng dâng lên lửa giận ngập trời, Ngọc Hâm Tử ra vẻ quyến rũ quay người, đồng thời thi triển một chiêu thần thông về phía Kỳ Viên.

“Biết ngay là ngươi giở yêu pháp mà!” Kỳ Viên vẻ mặt “ta nhìn ra trò bịp của ngươi mà”, ra tay đánh trả, một chiêu Thám Vân Cầm Long thủ ấn xuống.

Ngọc Hâm Tử tay trái che ngực, làm động tác nâng bầu ngực, tay phải “xoạt” một tiếng phóng ra một luồng tiên lực cường đại. Hắn đã phẫn nộ tới cùng cực, ra tay cũng là toàn lực.

Kỳ Viên không biết lý do, chỉ cho rằng đây là bí thuật của đối thủ, quả nhiên uy lực cường đại, nghĩ thầm đối phương có kỳ thuật như vậy, chắc chắn ta không phải đối thủ, không nên đánh với hắn thì hơn. Vì vậy hắn quay người bỏ chạy.

Ngọc Hâm Tử bị hắn thấy chuyện xấu của mình, làm sao lại tha cho hắn được, gầm lên: “Đừng chạy!”

Cuối cùng cũng may là Ninh Dạ không cách nào khống chế hắn lên tiếng, nếu không chắc đã nói thành câu “Khách quan tới đây chơi”.

Tầng mây hóa trảo, biến thành giao long vàng kim đánh xuống.

Đồng thời Ngọc Hâm Tử há miệng phun ra một thứ, là một kim ấn, đập thẳng từ trên xuống.

Đây là thần khí bản mệnh của hắn, lúc này đã ra tay toàn lực. Kỳ Viên kêu to: “Ngươi được lắm, dám luyện cả loại yêu thuật này, ông đây không đánh với ngươi nữa, mất mặt lắm!”

Nói xong lại tiếp tục bỏ chạy.

Ngọc Hâm Tử quay đầu móc đũng quần, nhún vai, bước lướt, lại trượt lùi vài phát trên không, phát hiện mình đang đi lùi, trong lòng quýnh lên, nhắm thẳng cái mông vào Kỳ Viên: “Hôm nay ngươi phải chết!!!”

Ầm Ầm Ầm!

Sau đó Kỳ Viên thấy một cái mông đang đánh về phía mình.

“Cái thứ kinh tởm gì đây?” Kỳ Viên kêu to, giơ một pháp bảo dạng cây gậy lên đâm về phía Ngọc Hâm Tử.

Phốc!

Cả hai ngớ người.

Sau đó cùng “A” một tiếng.

Ngọc Hâm Tử ôm mông kêu gào, Kỳ Viên thì tiếc nuối không thôi: “Triêu Thánh bổng của ta! Ngươi lại... ngươi lại... ngươi lại dùng cách thức như vậy làm vấy bẩn thần khí của ta! Thật quá vô sỉ!”

Có thế nào Kỳ Viên cũng không ngờ Ngọc Hâm Tử vì phá hủy thần khí của mình mà dâng hiến cả cúc hoa.

Ngọc Hâm Tử cũng tức giận không thôi, vội vàng xoay người lại: “Rõ ràng là ngươi... ngươi!”

Hắn cảm thấy bi ai khôn xiết, đột nhiên tay làm thế ngắt hoa lan, quét qua dưới hàm mình, lướt qua chòm râu dài, sau đó lại thấy một luồng quang diễm vàng kim bắn ra khỏi hai mắt.

“Kim Long Bi Mục diễm? Mẹ nó, lão già này liều mạng rồi!” Kỳ Viên biết không ổn, quát to một tiếng, bất chấp tất cả điên cuồngc hạy trốn.

“Chết đi! Cho dù đuổi tới chân trời góc bể lão phu cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!” Ngọc Hâm Tử lắc mông mấy cái rồi lao tới như điên.

Trên đỉnh núi, Ninh Dạ điều khiển cái mông Ngọc Hâm Tử vài lượt rồi nói: “Chắc tạm đủ ồi.”

Y tiện tay thu hồi phân thần tí hon của Ngọc Hâm Tử: Không khéo sau này còn dùng được.

Lại nhìn vào trong trận, Huyết Ly vẫn đang đấu đá trong trận pháp.

Nhưng thực lực của Ninh Dạ còn kém, trận pháp mà y chế tạo chỉ có năng lực giới hạn, mắt thấy đã sắp bị phá.

Ninh Dạ cũng không để ý, bĩu môi nói: “Thiên Cơ, ngươi đã về chưa?”

“Về rồi đây.” Thiên Cơ đã xuất hiện trở lại bên cạnh Ninh Dạ.

Lúc trước hắn chạy đi, giờ lượn một vòng, nhận được tin tức của Ninh Dạ, đương nhiên phải chạy về.

Nhìn Huyết Ly, Thiên Cơ gằn giọng nói: “Thằng nhãi này dám ám toán Thiên Cơ gia gia ta, để ta làm thịt hắn.”