← Quay lại trang sách

Chương 1160 Vô Thượng đạo 2

Cả lúc đầu hay hiện tại, chuyện này đều có tác dụng phụ trợ cực kỳ quan trọng đối với việc cảm ngộ thiên địa của y.

Ngoài bắt buộc phải có tạp học và chấp nhận khiêu chiến ra, Cửu Đại Tiên Môn còn có chung một quy củ kỳ quái khác.

Tương lai nhất định phải tòng quân nhập ngũ, trải qua một trận chiến ở nhân gian.

Chuyện này thì Ninh Dạ không hiểu.

Nhưng y lại hiểu vì sao Thiên Trung giới có tới mấy trăm quốc gia, chiến tranh quanh năm mày không có tai ương diệt quốc.

Vì đây là do Cửu Đại Chí Tôn thiết lập.

Giữa các nước với nhau chắc chắn sẽ có chiến sự, mà chắc chắn sẽ có tu sĩ tham dự.

Chỉ có một hạn chế: Không thể đoạt thành diệt quốc.

Chuyện này khiến giữa các nước có một hiện tượng thú vị: Cho dù đánh ác liệt tới mức nào đi nữa, các quốc gia vẫn tồn tại bền vững, thậm chí một số quốc gia còn giữ quan hệ đồng minh.

Đối với vấn đề này, Ninh Dạ suy nghĩ một hồi lâu mà chỉ tìm được một đáp án: Chắc lúc rảnh rỗi đám người này cũng tiến hành viễn chinh tiên giới, vì vậy đang gây dựng cơ sở cho chuyện đó.

Nói tóm lại, yêu cầu của các đại tiên môn với đệ tử cũng tương tự nhau, phải tu tạp học, cần có chiến sự, nhân gianh tranh chấp, tu thần nhập thế.

Tất cả quy củ trong phái cũng được xây dựng trên cơ sở này.

Lão đầy tớ vẫn đang giảng giải: “Các ngươi mới nhập môn, trong vòng một năm sẽ không có ai trêu chọc các ngươi, nhưng phải tu hành thật chăm chỉ. Một năm sau chắc chắn khói lửa sẽ dâng lên, chân truyền cũng bị thử thách. Không biết bao nhiêu người ao ước vị trí của các ngươi, vì vậy nhất định không được bất cẩn. Còn nô bộc mà các ngươi sở hữu, trong trường hợp đó cũng không có tác dụng gì.”

“Không thành vấn đề. Còn tài nguyên thì sao? Thân là chân truyền, dù sao cũng được cung cấp tài nguyên chứ?” Ninh Dạ bắt đầu giơ tay đòi lợi lộc.

Lão đầy tớ cười nói: “Mỗi tháng một viên linh thạch.”

Ninh Dạ ngạc nhiên: “Không phải chứ? Hẹp hòi vậy à?”

“Không coi là hẹp hòi, giống như các đệ tử khác.”

“Chúng ta là chân truyền, kẻ khiêu chiến chúng ta có thể cao hơn chúng ta nửa cảnh giới, nếu ta Hoa Luân đỉnh phong, Vạn Pháp sơ kỳ được phép đánh chúng ta. Không có ưu thế tài nguyên thì chúng ta lấy gì ra đánh? ’

“Là Vạn Pháp trung kỳ, nửa cảnh giới này không tính khác biệt đại cảnh giới.” Lão bộc cười híp mắt nói: “Nếu đệ tử chân truyền có ưu thế tài nguyên mới là bất công. Trong vòng ba năm đầu, tất cả đệ tử chân truyền chỉ như đệ tử bình thường, không được phép có tài nguyên gì thêm.”

“Thế thì chúng ta dựa vào đâu để đánh với cái lũ mạnh hơn chúng ta?” Ninh Dạ tức giận nói.

“Chỉ dựa vào các ngươi là thiên tài.” Lão đầy tớ cười híp mắt đáp.

Rất tốt, rất cường đại.

Thái độ của các tiên môn rất đơn giản, trong tình huống tài nguyên ngang nhau, đệ tử chân truyền phải đối phó được với tu sĩ cao hơn mình nửa cảnh.

Đương nhiên nếu bảo không có chút lợi ích nào thì không đến nỗi.

Ít nhất thân là đệ tử chân truyền, bọn họ vừa tới là có thể học tập bí pháp điển tịch kinh điển nhất trong Lang Gia các.

Về mặt công pháp tu hành thì đúng là vượt xa đệ tử bình thường.

Sau khi biết điều này, Ninh Dạ cũng không tiện nói gì.

Thôi được, chuẩn bị đi học.

Nhưng sau khi lão đầy tớ mới biết, người thật sự truyền nghề cho bọn họ không phải Quy Linh Nương mà là đệ tử của bà.

Hiện tại Quy Linh Nương có hai đệ tử.

Đại đồ đệ Cố Thiết Chung, được mọi người tôn là Chung Đình Thượng Nhân

Nhị đồ đệ Nhạc Tâm La, chính là nữ tu ra ngoài đánh Chứng Tổ sơn.

Hai người bọn họ phụ trách truyền nghề, trong đó Lâm Lang được Cố Thiết Chung dạy, Ninh Dạ thì do Nhạc Tâm La dẫn dắt.

Nhạc Tâm La.... sao ngươi không tên Nhạc Tâm Thiện luôn đi?

Ninh Dạ cảm thấy đời này mình không thoát khỏi quan hệ với “Nhạc Tâm”.

Bên này lão đầy tớ giới thiệu xong, một tu sĩ đã đi tới nói: “Lâm Lang sư thúc, tại hạ Tân Liệt, phụng lệnh gia sư Chung Đình Thượng Nhân tới đây dẫn dắt Lân Lang sư thúc.”

Lâm Lang rất dễ tính, người ta bảo cô làm thế nào thì cô làm thế đó, trực tiếp gật đầu.

Ninh Dạ nghe được ý vị không đúng: “Đợi đã ngươi nói cái gì? Ngươi dẫn dắt Lâm Lang?”

Tân Liệt mỉm cười: “Gia sư rất bận rộn, đằng nào thì bây giờ Lâm Lang sư thúc mới chỉ là cảnh giới Tàng Tượng, chuyện nhập môn khai sáng sẽ do ta đảm nhiệm.”

Mẹ nó.

Ninh Dạ hít một hơi lạnh.

Các ngươi được lắm, người nọ đẩy cho người kia.

Sư phụ giao cho đồ đệ, đồ đệ giao cho đồ tôn.

Giờ thì hay rồi, hẳn là sư điệt truyền nghề?

Ngay cả Lâm Lang cũng choáng váng: Người truyền thụ đạo pháp cho ta còn gọi ta là sư thúc, thế ta phải gọi ngươi là gì?

Tân Liệt kia lại quen với chuyện này, mỉm cười nói: “Người tu tiên vốn trường thọ, bối phận cũng hay loạn, cứ nhìn thoáng hơn là được.”