Chương 1161 Khiêu chiến sắp tới 1
“Không sao, trước sau gì thì sư thúc cũng là sư thúc, ta chỉ truyền nghề thay sư phụ mà thôi, đợi khi hai vị tiểu sư thúc đạt tới Vạn Pháp, sư phụ sẽ đích thân truyền nghề.”
Tốt lắm.
Ninh Dạ đoán chắc mình cũng không khác mấy.
Bên này Lâm Lang bị Tân Liệt dẫn đi, cũng may bọn họ ở cách đó không xa, đều trong phạm vi Nữ Đế uyển, gặp lại cũng không khó.
Một lát sau, lại thấy phía xa có bóng người bay tới.
Chính là Nhạc Tâm La.
Chỉ thấy trên người cô ta dính đầy máu tươi, thanh trường kiếm trong tay còn nhỏ máu tí tách.
Người tu hành, tẩy rửa bản thân cực kỳ thuận tiện, nữ nhân này cho dù vừa huyết chiến nhưng vẫn có thể không dính một hạt bụi, giờ quay về với vẻ tanh máu như vậy, chắc chắn không phải không làm được mà là không muốn làm.
Quả nhiên Nhạc Tâm La vừa đáp xuống đã hét lớn: “Y Nương, Y nương mau tới hỗ trợ, người ta lại làm bẩn thân thể rồi.”
Chỉ thấy bên trong có một cô gái chạy ra, tướng mạo cũng bình thường nhưng hai hàng mi lại rất dịu dàng.
Thấy Nhạc Tâm La như vậy, liếc mắt nhìn cô một cái rồi nói: “Lần nào cũng vậy, mau cởi quần áo ra, ta tắm cho ngươi một chút.”
Nói xong đã cởi áo ngoài của Nhạc Tâm La ra.
Nhạc Tâm La còn tiện thể ngã vào lòng Y Nương, còn hôn cô một cái.
Động tác này đúng là làm mù mắt Ninh Dạ, y ngơ ngác đứng đó, không hề nhúc nhích.
Nhạc Tâm La nhìn sang phía Ninh Dạ, cười nói: “Tiểu sư đệ, ngươi tên Ninh Dạ?”
Ninh Dạ bất đắc dĩ gật đầu.
“Ta nghe nói ngươi chưa nhập môn đã dụ dỗ được ba cô vợ rồi?” Nhạc Tâm La đi tới bóp mặt Ninh Dạ: “Cũng tuấn tú, chẳng trách được như vậy.”
Ha ha.
Ninh Dạ đáp lại bằng nụ cười khó coi.
Nhạc Tâm La đã rụt tay về: “Được rồi, ngươi thích dụ dỗ cô nương nhà ai ta cũng không quan tâm, nhưng không được động vào vợ ta đâu đấy.”
Y Nương cực kỳ xấu hổ, đẩy Nhạc Tâm La một cái: “Nói linh tinh gì đấy.”
Nói xong Y Nương đi tới bảo Ninh Dạ: “Ninh Dạ sư huynh đừng trách, sư tỷ của ngươi lúc nào cũng thế, chỉ thích trêu đùa người khác thôi. Ta và cô ấy không phải quan hệ đó.”
Ninh Dạ cảm thấy lúc này mình đừng mở miệng thì hơn.
Nhạc Tâm La đã lười biếng nói: “Được rồi, đã gia nhập dưới trướng sư phụ, thế thì ta đành chịu khổ, truyền nghề thay sư phụ. Nhưng đừng trách ta không nói rõ, ta biết quan hệ giữa ngươi và tiểu nha đầu Lâm Lang kia, nhưng tương lai tỷ thí ngươi không được lưu thủ đâu đấy. Đồ đệ của ta dù sao cũng không thể thua con lừa đần độn Cố Thiết Chung được.”
Ninh Dạ nghe ra ý vị: “Sư tỷ định đích thân dạy ta?”
Nhạc Tâm La liếc mắt nhìn y: “Ta làm gì có đồ đệ, muốn tìm người thay cũng chẳng được, chỉ có thể tự dạy thôi.”
“Thế thì không còn gì tốt hơn.” Ninh Dạ vui mừng.
Tiên pháp thần thông nơi này rất khác ở Trường Thanh giới, có thể được danh sư chỉ điểm cũng bớt chút thời gian tìm tòi.
Nhạc Tâm La tiện tay lấy ra một quyển sách nhỏ bẩn thỉu ghi Vô Thượng đạo, ném cho Ninh Dạ: “Được rồi, tự đọc đi. Ngươi ở đằng kia, có gì không hiểu thì đến hỏi ta, nhưng tốt nhất đừng quá thường xuyên, đừng làm phiền ta. Thật sự không hiểu thì hỏi Y Nương hoặc lão đầy tớ.”
Sặc...
Chẳng thà ngươi nhận một đồ đệ rồi để hắn dạy ta, thế còn hơn.
Quan trọng là dạy sư đệ như thế mà ngươi còn không cho ta thua.
Thật quá đáng.
Ninh Dạ nói: “Sư tỷ, tốt xấu gì cũng chỉ điểm chút đi.”
“Chỉ điểm cái gì?” Nhạc Tâm La trợn trắng mắt: “Trong sách có hết rồi, hơn nữa ngươi là thiên tài cơ mà?”
Nói xong đã ôm Y Nương, cười cợt nhả: “Tiểu bảo bối, theo tỷ tỷ chơi trò sung sướng nào.”
Y Nương cực kỳ xấu hổ: “Cút ngay.”
Thôi được rồi.
Ta tự đọc sách vậy.
Ninh Dạ không muốn thấy vị sư tỷ này nữa, cầm quyển Vô Thượng đạo đi khỏi.
❖ ❖ ❖
Sư phụ không đáng tin cậy, sư tỷ cũng không đáng tin cậy, cũng may Vô Thượng đạo lại đáng tin cậy.
Lang Gia các lập nghiệm dưới tay Lang Gia Thánh Tôn, tu luyện điển tịch được vị Thánh Tôn này tinh luyện sau khi lên tới cảnh giới chí cao.
Tuy là cơ sở nhưng bao quát tất cả, ẩn chứa đại đạo.
Thật ra Ninh Dạ không hứng thú gì với mấy thứ tiên pháp kia, ngược lại rất hứng thú với những đạo lý cơ bản này.
Cũng như người dưới lúc nào cũng nghĩ làm sao kiếm tiền từ chuyện làm ăn, kẻ bề trên lại nghĩ tới đại thế thiên hạ.
Tuy Vô Thượng đạo là căn cơ nhưng chính vì vậy nó càng có ý nghĩa, chỉ tiếc vị đại lão Thánh Tôn này không rõ là vì tư tâm hay sợ nói quá sâu mọi người không hiểu được, vì vậy rất nhiều thứ chỉ chạm tới là thôi chứ không đi sâu.
Nhưng cho dù như vậy, Ninh Dạ vẫn đọc rất say sưa.
Khác với Hắc Bạch thần cung, Thiên Cơ môn, Vô Thượng đạo chú ý tâm tính, tin theo đạo ở trong tâm, cho nên người người đều có thể thành vô thượng, chỉ xem “thân ở trong đạo” hay không.