← Quay lại trang sách

Chương 1162 Khiêu chiến sắp tới 2

Nói toạc ra tôn trọng thiên phú, đi theo nguyên tắc sinh trưởng tự nhiên.

Quan niệm này được lưu truyền rộng rãi trong Thiên Trung giới, trong Cửu Đại Tiên Môn có tới năm phái tin theo điểm này, chẳng qua mỗi bên có khác biệt nho nhỏ.

Bốn phái còn lại thì khác, cho rằng phải giao hòa với nhau, vì vậy tu sĩ bình thường khi tu hành tới mức độ nhất định là phải hiến tặng cho tu sĩ cấp cao, là hệ thống kim tự tháp nghiêm ngặt.

Ninh Dạ cũng không cần cảm thấy may mắn vì chuyện này, vì nếu y vào bốn môn phái kia, với thiên phú của y chắc chắn cũng là kẻ bóc lột chứ không phải đối tượng bị bóc lột.

Thế là mấy ngày tiếp theo Ninh Dạ vui vẻ tu hành.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã một năm.

Tê Hà cốc

Một thiếu niên đang múa kiếm trong cốc.

Chỉ thấy kiếm quang cuồn cuộn, những nơi kiếm quang đi qua là hoa rơi lả tả.

Nhưng mỗi đóa hoa đều không chạm đất, uốn lượn trong kiếm triều, như nước biển dâng lên, chìm chìm nổi nổi, mãi tới khi kiếm thế ngừng lại mới thấy khắp nơi đều là hoa, cảnh tượng tươi đẹp.

“Không tệ! Ngươi luyện chiêu Thiên Hoa kiếm này đã có thành tựu rồi!”

Phía trên vang lên giọng nói hào hùng của Nhạc Tâm La.

Cô cầm theo một hồ lô rượu lớn đáp xuống, đổ một ngụm ra, dương dương đắc ý nói: “Không uổng công ta khổ cực bồi dưỡng ngươi suốt một năm qua.”

Ninh Dạ thu kiến: “Bái kiến sư tỷ, hai tháng không gặp, đúng là nhớ mong.”

Nhạc Tâm La trợn trắng mắt: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Nói ta không để ý tới chuyện dạy bảo ngươi à?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Một năm qua ta chỉ gặp sư tỷ có bảy tám lần, tổng thời gian không quá một ngày, hỏi được không tới ba mươi câu, nói là khổ tâm bồi dưỡng, vậy đúng là cực khổ cho sư tỷ rồi.”

Nhạc Tâm La thu hồ lô rượu lại: “Thằng nhãi được lắm, dám châm chọc ta à?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Không phải ta đang châm chọc, ta đang kể khổ với ngài đây.”

“To gan!” Nhạc Tâm La ra vẻ định xuất thủ.

Ninh Dạ cũng chẳng e ngại: “Thôi đi, sư tỷ, ngươi lười biếng còn không cho ta oán hận?”

Nhạc Tâm La đổi thủ thành chỉ, điểm lên mi tâm Ninh Dạ: “Ngươi có tin ta bảo sư phụ đuổi ngươi ra ngoài không?”

Ninh Dạ cười nói: “Quy củ sư môn, bị khiêu chiến thua mới mất tư cách chân truyền, chống đối sư tỷ không phải lý do đuổi khỏi sư môn.”

“Thằng nhóc nhà ngươi còn hiểu quy củ nhỉ?”

“Phí lời, ta chịu uất ức lớn vậy còn không cho ta trút giận vài câu à?” Ninh Dạ nhảy qua nói: “Cho ta mấy ngụm rượu đi.”

“Cút, ngươi mới mấy tuổi? Uống rượu làm gì.” Nhạc Tâm La giấu hồ lô rượu đi.

Tuy số lần tiếp xúc không nhiều nhưng quan hệ giữa Ninh Dạ và Nhạc Tâm La lại không tệ.

Nữ nhân này không tim không phổi, tuy không thích làm việc nhưng chính vì vậy Ninh Dạ lại thoải mái tiêu dao, thật ra cũng rất tốt.

“Không uống rượu thì làm sao gan to hơn được.” Ninh Dạ lười biếng nói.

Nhạc Tâm La nhìn y: “Ngươi có ý gì?”

Ninh Dạ chắp tay sau gáy, nằm luôn lên tảng đá: “Sư tỷ ơi là sư tỷ, hôm nay là tròn một năm kể từ khi ta tới sư môn. Ngươi tưởng ta không biết ngươi tới đây làm gì à? Nói đi, có phải bên ngoài đang xếp hàng rồi không?”

Nhạc Tâm La mỉm cười: “Ai da, cái này mà ngươi cũng biết à? Không nhiều, chỉ có mười thôi. Sư đệ lợi hại như vậy, một chưởng thôi là đánh cho cả lũ cút hết.”

“Ha ha.” Ninh Dạ cười phá lên: “Nói thì dễ lắm.”

“Biết ta nói dễ dàng, sao ngươi còn cố gắng tu hành làm gì? Ngươi bị ngu à, mới nhập môn đã xung kích lên Hoa Luân, sau đó còn tiến bộ liên tục, không biết đi chậm một chút à?”

Nhạc Tâm La đột nhiên nổi nóng, gõ thẳng lên đầu Ninh Dạ một cái.

Đệ tử chân truyền nhà khác biết một năm sau sẽ bị khiêu chiến, ai cũng tạm hoãn tu hành, đầu tiên tu luyện pháp thuật chiến đấu.

Ninh Dạ lại khác, cứ như không biết, nhập môn nửa tháng đã tới Hoa Luân, sau đó chỉ trong một năm đã tu luyện tới Hoa Luân tầng thứ tư.

Hoa Luân cực cảnh là tầng thứ mười tám, nửa cảnh giới sẽ là chín tầng.

Nói cách khác, chỉ cần người khiêu chiến không vượt quá Hoa Luân tầng mười ba là phù hợp điều kiện.

Đây đã là chiến lực vượt quá Hoa Luân trung kỳ, tu hành nhanh cũng phải bảy tám năm, tu hành chậm khéo ba mươi năm cũng chẳng đủ.

Tu vi của Ninh Dạ tiến bộ thần tốc, khiến vô số môn hạ đệ tử thấy được cơ hội.

Trong quá khứ, tuy nói là tối đa mười người có thể khiêu chiến đệ tử chân truyền, nhưng thực tế kẻ thật sự dám thử chỉ có lác đác vài người đầu bảng. Dù sao đi nữa, không phải người mạnh nhất thì có thắng được đệ tử chân truyền cũng không có bất cứ hy vọng nào. Hơn nữa đệ tử chân truyền đối mặt với khiêu chiến cũng thường ra tay thâm độc, cũng tức là đánh cho đám người khiêu chiến chịu phục mới thôi.