Chương 1163 Lang Thiên Quân
Nhưng bây giờ ai ai cũng cảm thấy mình có thể thắng Ninh Dạ, cho dù không thể trở thành chân truyền thì cũng được tiếng tốt từng đánh bại đệ tử chân truyền.
Thế là trong một tháng qua, Anh Tú bảng quyết đấu cực kỳ kịch liệt, chỉ để tranh giành vị trí khiêu chiến quý giá kia.
Ninh Dạ cười ha hả: “Sư tỷ đang lo lắng cho ta à? Biết sớm sao không tập trung dạy dỗ, bây giờ lại chê ta làm sai?”
Nhạc Tâm La hệt như đám cha mẹ vô trách nhiệm, bình thường không để tâm, thi không tốt còn chửi mắng nói là vấn đề của lũ trẻ.
Nhạc Tâm La kiên quyết không thừa nhận mình có lỗi: “Ai da, ta quan tâm tới ngươi là sai rồi à? Thằng nhãi nhà ngươi đủ lông đủ cánh làm lơ sư tỷ đúng không? ’
Ninh Dạ mỉm cười: “Thế ngài phải thích chí khi thấy ta thua chứ, lão nhân gia ngài cũng đỡ phải chướng mắt.”
Nhạc Tâm La nghĩ thấy cũng đúng, đột nhiên tỉnh táo lại, nổi giận: “Ngươi dám nói ta là lão nhân gia? Bà cô này mới tu hành có tám trăm năm, già ở chỗ nào?”
“Ha ha, đối với ta thì là già thật.” Ninh Dạ lập tức nhảy sang bên: “Không được động thủ.”
Cho dù đạo hạnh của y cao đến đâu đi nữa, đối mặt với một đại lão Niết Bàn cũng chỉ có nước ăn đòn.
Nhạc Tâm La cũng không ra tay, cười lạnh nhìn y: “Thằng nhãi này, ta xem ngươi còn mạnh miệng được không. Cả Lâm Lang kia nữa, cũng y hệt ngươi, nhảy lên tới Hoa Luân tầng bốn, các ngươi đúng là vợ chồng đồng tâm, đến thì cùng đến, cút thì cùng cút.”
Nói xong cô đứng thẳng dậy: “Để xem mai ngươi làm cách nào qua được khiêu chiến.”
Vốn dĩ cô còn định chỉ điểm Ninh Dạ đôi lời, giảng giải một số đặc điểm chiến đấu của đối phương, bây giờ bị Ninh Dạ chọc tức, chẳng muốn nói nữa mà bay thẳng đi.
Thấy Nhạc Tâm La đi khỏi, Lâm Lang nhảy ra: “Sư tỷ đi rồi? Hì hì.”
Rồi rất tự nhiên dựa vào lòng Ninh Dạ.
Ninh Dạ với cô là vợ chồng lâu ngày, cũng chẳng khách khí, ôm lấy cổ Lâm Lang, hôn lên mặt cô một cái.
Trên tầng mây có không biết bao nhiêu người nhìn trộm, ai nấy đấm ngực dậm chân.
Khác với Ninh Dạ, từ khi gia nhập Lang Gia các, đa số thời gian Ninh Dạ đều tu hành, đương nhiên xung kích Hoa Luân chỉ là tiện thể, chủ yếu là nghiên cứu đạo lý.
Lâm Lang không có chí hướng thiên đạo như Ninh Dạ, một năm vào Hoa Luân, tăng bốn cấp, đây đã là tốc độ cực nhanh, thời gian còn lại làm gì?
Đương nhiên là ra ngoài chơi.
Vì vậy trong một năm qua Lâm Lang kết giao với không ít bằng hữu.
Cô vốn rất xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, cho dù là phân thần chuyển sinh, tuy không còn nhát gan như quá khứ nhưng vẫn rất hòa nhã, bộ dạng không tranh với đời, vì vậy ai cũng thích bạn với cô.
Biết Lâm Lang và Ninh Dạ “tự ước định chung thân”, ai nấy tức tối không thôi, ước gì Ninh Dạ cút khỏi ghế đệ tử chân truyền, cũng tiện cho mình tranh thủ trái tim mỹ nữ.
Đặc biệt là nơi này khác với Trường Thanh giới, cực kỳ tự do, chiến đấu vì tình được mọi người công nhân là tình yêu chân chính, thậm chí hợp với đại đạo, vì vậy chuyện này cũng không hiếm thấy. Năm xưa Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng thành đôi, tuy trong Hắc Bạch thần cung có không ít người tức tối, nhưng số người thật sự ra tay gây sự với y không nhiều.
Có điều ở đây, chỉ riêng Lâm Lang thôi đã đủ cho vô số người khiêu chiến.
Cho dù y là đệ tử chân truyền.
Thời khắc này thấy Ninh Dạ ôm lấy mỹ nhân, hôn một cái, một gã cao to mặt đầy râu trên tầng mây đã không nhịn nổi nữa, gầm lên: “Đừng có kéo ta, dám khinh nhờn nữ thần trong lòng ta, ta nhất định phải đánh tên khốn này một trận!”
Đồng bọn bên cạnh nhìn hắn nói: “Ta có kéo ngươi đâu.”
Cuối cùng gã râu quai nón không xuống.
Chưa tới thời điểm, dẫu sao mọi chuyện cũng phải đợi tới mai.
Ninh Dạ bên dưới vẫn chàng chàng thiếp thiếp với Lâm Lang, nhìn như tình cảm mặn nồng nhưng thật ra trong lòng âm thầm trò chuyện.
Ninh Dạ nói: “Bọn họ đã tới một ma giới, đang giao chiến. Lần này hơi phiền toái, nơi đó là cấp sáu, bên trong chỉ riêng cảnh giới Nhân Hoàng đã có tới mười bảy mười tám tên, chắc phải đánh tới mười năm.”
Mặc dù phân thần chuyển sinh có thể khiến bản thể và phân thần luôn duy trì liên hệ, nhưng thực ra cái này hơi giống truyền tin bằng tốc độ ánh sáng, khoảng cách xa xôi vẫn có chênh lệch thời gian.
Có lúc đưa một phần cảm ngộ sang cũng phải lơ lửng trong hư không một thời gian rồi mới nhận được.
Vì vậy theo khoảng cách xa dần, ngoài Ninh Dạ còn có thể liên hệ với bản thể, rất người khác rất khó nhận được tin. Nói trắng ra sau khi khoảng cách không ngừng kéo dài, rất nhiều cảm nhận đều là sau này mới tới.
Nhưng cũng không sao, phim cũ cũng là phim, vui vẻ là được.
Thực ra với các tu sĩ phân thần chuyển sinh, mục đích chủ yếu trong chuyện chuyển sinh là để hành trình đỡ tịch mịch.