← Quay lại trang sách

Chương 1164 Nghê Hồng Tiên Tử 1

Không như Ninh Dạ, mục tiêu của y càng lớn.

Nhưng hầu như ai ai cũng biết, đa số mọi người không cần nghĩ tới mục tiêu như hắn, có thể thử nghiệm tiêu dao, chu du vạn giới, biết đâu là đủ, đây cũng là hạnh phúc.

“Nhiều Nhân Hoàng như vậy, phe ta có làm sao không?” Lâm Lang bỗng thấy lo lắng.

“Không sao.” Ninh Dạ an ủi cô: “Hoa Thương Minh và Kim Thế Chung cũng lên Nhân Hoàng rồi.”

Hai tên này là đối thủ cũ, cho dù gia nhập Thiên Mệnh giáo của Ninh Dạ vẫn không hòa thuận, tuy không ra tay đánh nhau nhưng tình cờ gặp mặt cũng trợn mắt vểnh râu.

Hoa Thương Minh lên Nhân Hoàng sớm hơn, cực kỳ đắc ý, lúc đó đã khiến Kim Thế Chung cuống lên, liều mạng tu hành.

Có lẽ áp lực chính là động lực, hoặc đối thủ chính là khích lệ lớn nhất, nói chung có một số đạo lý không sai, chẳng tới hai năm, Kim Thế Chung cũng lên Nhân Hoàng.

Tuy năm Nhân Hoàng còn chưa bằng ma giới kia, nhưng thực lực bản thể của Ninh Dạ cường hãn cỡ nào, dưới tác dụng của Thiên Khiển Chi Quang, vẫn áp chế ma giới kia tới mức không thở nổi.

Vì vậy thắng lợi là đương nhiên, khác biệt là muốn đánh trận này dẫu sao cũng phải tốn mấy chục năm hay thậm chí mấy trăm năm.

Là phân thần, Ninh Dạ không cần suy nghĩ về chuyện này, vì vậy y nhanh chóng đổi đề tài sang chuyện trước mắt: “Quy củ vớ vẩn của tiên môn nơi này, chân truyền không cho thêm tài nguyên, làm muốn thăng cấp nhanh một chút cũng không được. Lần này mạnh tay một chút, giải quyết lũ người kia, sau đó chúng ta kết bạn du lịch, tùy tiện làm gì đó, cứ nói là kỳ ngộ, nhanh nhanh chóng chóng thăng cấp lên Niết Bàn Nhân Hoàng, cũng tiện nhòm ngó huyền bí Thánh Nhân.”

Y nói chuyện thăng cấp lên Nhân Hoàng như ăn cơm uống nước, Lâm Lang cũng bất đắc dĩ: “Lên tới Vạn Pháp chắc không có vấn đề gì, tới Vô Cấu thì vẫn phải tích lũy, chỉ dựa vào ngộ đạo vẫn không đủ.”

“Vì vậy vẫn phải có kỳ ngộ chân chính. Yên tâm đi, ta đã đọc điển tịch rồi, ở đây có không ít nơi thần kỳ. Đợi tới lúc được du lịch, đầu tiên tới Nhật Diệu các tìm bọn Ngưng Nhi, sau đó bốn vợ chồng chúng ta có thể cùng ngao du tu hành.”

“Ừm!” Lâm Lang hưng phấn gật đầu, vung nắm tay.

Ninh Dạ nhân cơ hội hôn sâu một cái, Lâm Lang kháng cự không được, vung nắm tay mấy cái, thẳng thắn ôm ngược lại Ninh Dạ.

Đám người bên trên cùng phẫn nộ: “Chưa kết hôn sao có thể làm vậy? Đạo đức suy đồi, sỉ nhục thuần phong!”

Vô cùng đau đớn.

Ngày tiếp theo.

Cuối cùng cũng tới thời gian ước chiến.

Huyền Quang đài.

Nơi này nằm trên một bờ vực phía sau Lang Gia các, là nơi giao đấu của Lang Gia các.

Khác với địa điểm giao đấu bình thường, thật ra Huyền Quang đài là một hố đá lõm xuống, người giao đấu ở trong hố, người quan sát thì ở bên trên.

Hố đá được làm hoàn toàn bằng Huyền Quang nham, bên trong bố trí pháp trận, có thể kháng cự xung kích cấp Vô Cấu trở xuống, vì vậy chuyên để đệ tử trung hạ tầng so chiêu.

Còn cao tầng, ha ha, thôi lên trời đánh đi, không việc gì thì đừng gây họa cho bên dưới.

Ngoài ra còn hai tu sĩ Vô Cấu phụ trách an toàn, nếu có đệ tử bị thương khi giao đấu sẽ ra tay ngăn cản.

Nhưng chuyện này không phải không công, có thu phí.

Thường thì ai khiêu chiến kẻ đó trả tiền.

Vì vậy quyết đấu trên Huyền Quang đài còn phải trả tiền, hơn nữa còn tốn không ít linh thạch: dù sao nhờ tu sĩ Vô Cấu ra tay rất đắt.

Đương nhiên Ninh Dạ không cần lo vấn đề này.

Y đứng trong hố của Huyền Quang đài, nhìn lên trên, bốn phía xung quanh đầy những đệ tử đồng môn vây xem, có người không ngừng hò hét.

“Kim sư huynh, thịt hắn!”

“Hiên Viên sư huynh vô địch!”

“Đánh bại chân truyền, trở thành chân truyền!”

“Hống!”

Đám người náo động.

Ninh Dạ cảm thấy mình như lên võ đài kiếp trước, chỉ thiếu nước khán giả ném hạt dưa đậu phộng với chai nước suối.

“Mẹ nó, rõ ràng có người người để khiêu chiến, thế mà chỉ chọn khiêu chiến ta. Tưởng ta dễ bắt nạt lắm à?” Ninh Dạ lẩm bẩm.

Ninh Dạ và Lâm Lang cùng nhập môn, vì vậy đều có thể bị khiêu chiến, kết quả là mười hạng đầu trên Anh Tú bảng chẳng có nổi một người khiêu chiến Lâm Lang.

Quả nhiên mỹ nữ luôn được hoan nghênh.

Vấn đề là ta nhớ trong mười hạng đầu cũng có nữ nhân mà, chẳng lẽ không nghĩ tới chuyện đánh bại Lâm Lang, tranh giành ta à?

Y vô thức sờ lên mặt, không sai, vẫn gương mặt điển trai đó.

Đang lúc ngờ vực, một gã to con đã đi ra từ cánh cửa đối diện.

Gã cao to kia vác theo một thanh lang nha bổng, dậm mạnh xuống đất một cái, nhưng đáng tiếc mặt đất quá cứng rắn, không thấy tổn hại gì, không thể tạo thanh thế, nhưng âm thanh đúng là rất lớn.

Bên trên đã có tiếng hò hét: “Lang sư huynh! Lang sư huynh! Lang sư huynh! Lang sư huynh!”