Chương 1165 Nghê Hồng Tiên Tử 2
Lang sư huynh nhếch cái miệng to bè lên: “Ninh Dạ sư đệ, Lang Thiên Quân dưới trướng Ngọc Môn sơn, xin thỉnh giáo nhà ngươi!”
Ninh Dạ cười nói: “Hóa ra là đệ tử của Ngọc Môn Thượng Nhân, cây lang nha bổng của ngươi rất nặng nhỉ?”
Lang Thiên Quân cười ha hả: “Cũng tạm, chỉ có một ngàn tám trăm cân.”
Tu sĩ Hoa Luân nâng được một ngàn tám trăm cân thì đâu đâu cũng có, tu sĩ Hoa Luân múa được một ngàn tám trăm cân thì không thường thấy.
Lang Gia các không chuyên về vũ dũng, không ngờ tu sĩ đầu tiên mà mình gặp lại là loại xưng hùng bằng sức trâu.
Nhưng chuyện này cũng chứng tỏ yêu cầu về thiên phú của tiên môn giới này rất rộng rãi.
Ninh Dạ cũng có nghe nói về Lang Thiên Quân, nghe nói vị huynh đệ này chọn tạp học là trồng trọt, người khác dùng bừa để cày ruộng, hắn thì dùng cây lang nha bổng kia để canh tác.
Nghe nói hiệu suất không tệ, sản lượng phong phú.
Thời khắc này Ninh Dạ đã nói: “Nhưng con đường của ngươi không hợp với sư phụ, cho dù có thắng ta cũng không thể trở thành chân truyền.”
Lang Thiên Quân nghe vậy cả giận nói: “Ta vốn không nhắm tới chân truyền, chẳng qua nghe danh thiên tài của ngươi, muốn kiểm tra thử. Ngươi đừng nhìn ta là kẻ đầu tiên ra trận, xếp hạng mười là ta cố ý. Chủ yêu sợ ngươi thua dưới tay những người khác, ta không có cơ hội.”
Lời này vừa nói ra, bên trên lập tức xôn xao.
“Lang Thiên Quân, ngươi lại khoác loác rồi!”
“Cút sang bên đi, chỉ bằng ngươi mà xứng hơn hạng Nghê Hồng Tiên Tử?”
“Ta nhổ vào, hắn còn chẳng bằng Kim Bách Đao.”
“Kêu gào cái gì? Ngươi nói cho rõ đi, Kim sư huynh nhà ta yếu ở chỗ nào?”
Đám đông bên trên chửi bới ầm ĩ, không ít người đã hùng hùng hổ hổ.
Ninh Dạ thấy vậy ngây ngốc.
Ơ kìa, sao chúng ta ở bên dưới còn chưa đánh, các ngươi ở bên trên đã sắp đánh tới nơi rồi?
Cuối cùng người xem không động thủ.
Sau khi xôn xao một hồi là bình tĩnh lại.
Nhưng giọng điệu lại hoàn toàn thay đổi.
“Ninh Dạ sư đệ, thịt hắn!”
“Đúng, đánh đổ cái gã không biết điều này, để sư huynh nhà ta đánh đổ ngươi.”
Ninh Dạ cũng vui vẻ: “Lang sư huynh, có vẻ nhân duyên của ngươi không được tốt lắm.”
Lang Thiên Quân nhếch miệng: “Chả sao, sư đệ cẩn thận! ’
Nói xong vung lang nha bổng đập xuống Ninh Dạ.
Cảnh giới Hoa Luân, chưa có nguyên thần, đại đa số các tu sĩ ra tay theo chương pháp, có bài bản hẳn hoi.
Lang Thiên Quân sử dụng bộ Loạn Phong đại bổng, cũng coi là khí thế hùng hậu, khó mà cản nổi, tiên pháp phòng bộ bình thường gặp phải là lập tức tan vỡ.
Khổ nỗi Ninh Dạ bây giờ không phải Ninh Dạ năm xưa.
Năm xưa Ninh Dạ dùng yếu đấu mạnh, vì vậy đi theo con đường thủ xảo, có thể trộm gà bắt chó thì tuyệt đối không chọi cứng, dùng ảo thuật mê hoặc, dùng Quang đạo tập kích, chú trọng ổn định, chuẩn xác, ác liệt.
Bây giờ Ninh Dạ lại là thiên tài trong thế giới này, đạo hạnh thâm sâu, tu hành thoải mái không chút chướng ngại, vì vậy không đi theo con cách cũ mà là đường đường chính chính.
Cũng là đường đường chính chính áp đảo đối thủ.
Thời khắc này thấy lang nha bổng của Lang Thiên Quân đánh tới, pháp kiếm trong tay Ninh Dạ lóe lên một cái, một điểm kiếm hoa đâm lên lang nha bổng, tuy chỉ chạm rất nhẹ nhàng, nhưng ngay thời khắc khí lực của Lang Thiên Quân đã đi hết, chỉ hơi dùng sức là Lang Thiên Quân cảm thấy không thể khống chế được, lang nha bổng bay thẳng ra.
Ngay cả hai tu sĩ Vô Cấu phụ trách bảo vệ bên cạnh cũng đồng thời khen ngợi: “Chiêu Hoa Bất Lạc này dùng quá xảo diệu.”
Thiên Hoa kiếm tuy dùng hoa làm tên nhưng không phải thủ đoạn son phấn, chữ “hoa” trong đó chỉ lộ số biến hóa đa đoan, thích hợp với đủ loại tình thế, nhưng bản thân kiếm đạo sắc bén, muốn khéo léo có khéo léo, muốn lực lượng có lực lượng.
Thời khắc này dùng khéo léo phá lực lượng, chuyển dời công kích, Ninh Dạ thuận thế đâm kiếm ra, kiếm quang lóe lên, tiên khí ngưng tụ trên mũi kiếm, đã điểm lên ngực Lang Thiên Quân rồi lập tức thu kiếm lui lại.
Lang Thiên Quân vung bổng quét ngang, Ninh Dạ bồng bềnh lui lại.
Lang Thiên Quân còn định truy đuổi, tu sĩ Vô Cấu bên cạnh đã khống chế hắn lại: “Ngươi thua rồi.”
Lang Thiên Quân kinh ngạc, cả giận nói: “Sao ta lại thua?”
Theo lý mà nói tu sĩ kia nên giảng giải một bài tràng giang đại hải, nói cái gì mà lúc trước Ninh Dạ đã đánh trúng điểm yếu của nhà ngươi, kiếm thế ngưng tụ nhưng chưa phát, như vậy là hạ thủ lưu tình, thu phóng tự nhiên. Khổ nỗi tu sĩ Vô Cấu kia vốn chẳng hứng thú giải thích nhiều lời với hắn, mặt trầm xuống: “Nói ngươi thua là thua, còn cố hỏi cái gì?”
Nói đoạn hất ống tay áo quét Lang Thiên Quân văng khỏi chiến đài.
Lát sau lại có một người đi ra, là một cô nương xinh đẹp, người mặc bộ váy rực rỡ, lúc đi ra còn mang theo hương hoa nhàn nhạt.