Chương 1166 Lang Diệt 1
Cứ thế bồng bềnh đi tới, trực tiếp áp sát Ninh Dạ, ép Ninh Dạ không thể không dùng kiếm đẩy ra. Chỉ thấy cô nương kia dán sát Ninh Dạ, cười híp mắt nói: “Ninh sư đệ, ngươi thấy ta có đẹp không?”
Ninh Dạ bị câu nói của cô nàng làm cho ngây ngốc: “Vị sư tỷ này, ngươi...”
“Ta hỏi ngươi ta có đẹp không?” Cô nương kia tức giận nói.
Ninh Dạ ngửa mặt ra sau một chút, nhìn từ trên xuống dưới, gật đầu: “Cũng tạm được.”
“Tạm được?” Cô nương kia nhướn mày, ánh mắt lập tức tràn ngập sát khí.
“Ngươi tới khiêu chiến ta chứ có phải tới gả cho ta đâu, hơn nữa vợ ta còn đứng sau nhìn.” Ninh Dạ cười nói: “Còn chưa biết danh tính sư tỷ?”
Cô nương kia tức tối nói: “Sao ngươi lại không biết tên ta, ngươi hỏi họ đi.”
Cô chỉ lên khán đài.
Trên đó đã có vô số người hô hào.
“Nghê Hồng Tiên Tử mà ngươi cũng không nhận ra à?”
“Đúng là thiếu kiến thức!”
Ninh Dạ ngửa đầu nhìn lên: “Ta cần nhận ra à...”
Ngay lúc hắn ngửa đầu lên, Nghê Hồng Tiên Tử đột nhiên giơ tay lên, tóm lấy Ninh Dạ: “Tóm được ngươi rồi! Đa Tình ti!”
Từng sợi lụa màu xanh lá tuôn ra từ tay cô, cuốn về phía Ninh Dạ, chỉ trong chớp mắt đã bọc y thành cái bánh chưng lớn.
Nghê Hồng Tiên Tử cười ha hả: “Ha ha, thằng nhóc thối tha, cuối cùng vẫn thiếu kinh nghiệm, bị ta lừa rồi...”
Đùng!
Một bàn tay xuyên qua trói buộc, đặt ngay trước ngực Nghê Hồng Tiên Tử, còn ngay bầu ngực lớn của cô nàng. Nghê Hồng Tiên Tử ngạc nhiên: “Ngươi...”
“Ngươi trói chưa đủ chặt.” Nói xong ám kình bộc phát trong lòng bàn tay Ninh Dạ, chấn văng Nghê Hồng Tiên Tử kia.
Nghê Hồng Tiên Tử bay lên không trung, ống tay áo đột nhiên duỗi dài cuốn về phía Ninh Dạ. Cô nàng tự tin tu vi cao hơn Ninh Dạ, hiển nhiên định dùng thế mạnh nghiền ép.
Đã thấy một luồng kiếm quang sáng lên, Đa Tình ti của cô nổ tung dưới kiếm quang. Kiếm quang tiếp tục cắt tới, chỉ trong chớp mắt xoắn đứt hai tay áo của cô, còn men theo hai cánh tay này, trực tiếp cắt thành áo ngắn.
Lúc thu hồi còn thuận thế vung một cái, bộ váy dài sặc sỡ cũng bị cắt mất nửa đoạn, thành váy ngắn.
Đang từ trang phục tiên tử, đột nhiên trở thành áo ngắn váy ngắn.
Nghê Hồng Tiên Tử xưa nay nổi tiếng mặc y phục sặc sỡ, phong thái yểu điệu, chỉ trong chớp mắt đã khiến cô nàng biến thân, chuyển sang phong thái gợi cảm.
Nghê Hồng kinh hãi: “Ngươi!”
Ninh Dạ đã cười nói:” Tóc còn chưa hợp, đổi kiểu tóc cho ngươi!”
Kiếm trong tay đột nhiên vỡ vụn, hóa thành ngàn mảnh kiếm, xoạt xoạt đâm về phía Nghê Hồng.
Nghê Hồng kinh hãi: “Sư thúc!”
Hai vị tu sĩ Vô Cấu cùng cười nói: “Đừng lo lắng, hắn không giết ngươi đâu.”
Chỉ cần không giết người, hai vị tu sĩ sẽ không xuất thủ.
Khoảnh khắc sau kiếm triều tràn tới, sợi tóc đứt rời bay đầy trời, mái tóc dài của Nghê Hồng đã bị cắt thành đầu đinh.
Lần này hình tượng thay đổi hoàn toàn, cũng có cảm giác khác lạ.
Nghê Hồng vuốt mái đầu, vừa kinh hãi vừa phẫn nộ: “Ninh Dạ, ngươi...”
Ninh Dạ cười nói: “Ngươi vốn không phải loại người như vậy, trang phục hiện tại mới thích hợp với ngươi, không cần cám ơn ta.”
Ta cám ơn ngươi cái mẹ gì.
“Ngươi dám sỉ nhục ta!” Nghê Hồng nổi giận xuất thủ, ngưng tụ một đóa hoa hồng đánh về phía Ninh Dạ.
Đây là đòn sát thủ của cô, ra tay ắt có tử thương, hiển nhiên đã liều mạng.
Ninh Dạ thu hồi kiếm thế, khiến nó trở lại hình dạng vốn có, tiện tay chém ra một kiếm: “Còn không chịu thua, ta sẽ cắt cả nội y của ngươi thành bông hoa, bảo đảm sau trận chiến này ngươi sẽ nổi danh.”
Câu này còn chưa nói xong, hoa hồng chưa phóng đã tàn, lại là vì Nghê Hồng tu hành bất ổn, trong lúc kích động khí khí thế cũng bất ổn, cuối cùng không thể phóng thích hoàn chỉnh pháp thuật kia.
Ninh Dạ xuất kiếm chém ra, hoa hồng trực tiếp tan vỡ.
Nghê Hồng kêu thảm bay ngược lại.
Lần này tu sĩ Vô Cấu đã xuất thủ, nhanh chóng điểm hờ vài chỉ, phong tỏa các yếu huyệt trên người Nghê Hồng, nói: “Chỉ nói mấy câu đã khiến khí tức xao động, tâm tính có thiếu sót. Muốn dùng sắc đẹp làm loạn đạo tâm người khác thì bản thân cũng phải chăm chỉ tu luyện đạo tâm của mình. Đi đi, trong vòng ba ngày không được vận công.”
Nói xong đã đưa Nghê Hồng Tiên Tử ra khỏi chiến đài.
Chỉ trong chớp mắt đã đánh bại hai người, khiến đám người quan chiến không khỏi rửa mắt.
Tu sĩ Vô Cấu đã nói: “Ninh Dạ, không tệ. Ngươi đã đánh liền hai người rồi, có muốn nghỉ không?”
“Không cần đâu.” Ninh Dạ cười nói: “Các vị sư huynh phải ra sức hơn chút nữa vào, đừng để ta đấu một mạch mười người mà chẳng cần nghỉ ngơi một lần.”
Câu này thật quá sỉ nhục.
“Ninh Dạ, đừng có càn rỡ!” Một luồng kiếm quang hùng hồn đã xuất hiện sau cửa.
Người chưa tới, kiếm đã tới.
Ít nhất đối thủ lần này cũng khá thẳng thắn dứt khoát.
Người ra tay là Kinh Hồng Kiếm - Nhạc Kính Tùng.