Chương 1167 Lang Diệt 2
Hắn là họ hàng xa của Nhạc Tâm La, tính là người nhà họ Nhạc, theo quy củ phải gọi Nhạc Tâm La là bà tổ cô.
Ninh Dạ vừa nghe là cháu chắt gì đó của cô hai mẹ bốn chú ba gì hầm bà lằng gì đó của sư tỷ, lập tức cảm thấy ức chế.
Thiên Hoa kiếm trực tiếp phát huy, trình diễn một màn quyết đấu kiếm tu với trình độ cao nhất từ khi bước chân vào giới này đến giờ, chỉ thấy trong chiến đài hai luồng kiếm quang tung hoành đan xen tới lui, kiếm ý huy hoàng, tuy trong mắt thế hệ trước là sơ hở chồng chất, ra tay non nớt, nhưng trong mắt khán giả lại có tính biểu diễn cao hơn hai trận quyết đấu trước nhiều.
Ai nấy dồn dập hô hào nhảy nhót, khen một tiếng đã nghiền, thi thoảng còn bình luận đôi câu.
“Chiêu Kinh Điểu Phi Hồng này tinh diệu tuyệt luân, khí thế hùng hồn nhưng thu phát tự nhiên, lực chưa hết chiêu đã biến... ừ ừ, biến hóa quá nhanh, ta còn chưa kịp nói xong.”
Giải thích không chuyện nghiệp, động tác của tuyển thủ lại quá nhanh, thường mới nói một câu, bên kia đã tung tới mấy chục kiếm cộng vài đạo pháp rồi.
Nếu bàn về mức độ kịch liệt, đúng là cao hơn giao chiến bằng pháp thuật bình thường nhiều, cũng khiến mọi người không ngừng hô vang sung sướng, còn dồn dập suy đoán ai là người chiến thắng. Còn có người trực tiếp mở bàn cược. Bình thường trong Thiên Trung giới cũng không cấm đánh cược, nhưng hạn chế mức độ đánh cược ứng với tu vi, không cho cược lớn.
Ninh Dạ đã qua giai đoạn thu thập của cải, vì vậy không hứng thú mượn cách này phát tài.
Còn đại đa số mọi người vẫn tin là Nhạc Kính Tùng tất thắng, dù sao khi pháp thuật không chiếm lợi thế thì yếu tố quyết định thắng bại là tu vi. Tu vi của ai mạnh hơn, kẻ đó có thể chống cự tới cuối cùng, vì vậy không ít người đặt Nhạc Kính Tùng thắng.
Nhạc Kính Tùng tầng thứ mười ba, dẫu sao cũng cao hơn Ninh Dạ nhiều.
Nhưng ngay lúc này, một người nói: “Ba mươi viên linh thạch, ta đặt Ninh Dạ thắng.”
Lại là một tu sĩ trẻ tuổi gầy gò.
“Diệp Cô, sao ngươi lại đặt Ninh Dạ? Ngươi điên rồi à?” Có người cười nói.
Tu sĩ trẻ tuổi tên Diệp Cô cười lạnh: “Sao lắm lời thế, cứ xem tiếp đi.”
Mọi người nghe vậy mới có thể có gì đó không đúng, liếc mắt nhìn vào trường đầu, lúc này còn chưa phân thắng bại, nhìn hai tu sĩ Vô Cấu thì thấy lông mày hai người nhíu chặt, trong lòng bỗng giật thót.
Không ổn.
Vội hô: “Được rồi, sắp có kết quả rồi, ngừng đặt cược!”
Nói đoạn trực tiếp ngưng đánh cược.
Bên này Ninh Dạ còn đang giao chiến với Nhạc Kính Tùng.
Tình hình thắng bại chưa rõ, một tu sĩ Vô Cấu đã nói: “Đủ rồi.”
Nói xong đã ra tay, cưỡng ép hai người tách ra.
Nhạc Kính Tùng cả giận nói: “Trường Mi Thượng Nhân, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Y tự cao bà tổ cô nhà mình là Nhạc Tâm La, nên không e ngại gì Trường Mi.
Trường Mi hừ một tiếng: “Ngươi đã thua, còn muốn mất mặt tới mức nào?”
Nhạc Kính Tùng ngớ người, đột nhiên cảm thấy thân thể mát lạnh, cúi đầu nhìn xuống thì chứng kiến tất cả y phục của mình đều rách tả tơi, chỉ còn cái quần lót trên người, trước ngực còn bị vẽ hình nữ nhân uống rượu, đang say bí tỉ ngủ thiếp đi, chỉ có mặt chưa vẽ xong đã bị Trường Mi ngăn cản.
Y... y làm việc này trên người ta lúc nào?
Nhạc Kính Tùng kinh ngạc.
“Ha ha ha ha!” Bên trên đã cười ầm ĩ.
“Ninh Dạ, ngươi... ngươi dám sỉ nhục ta, còn sỉ nhục cả bà tổ cô của ta?” Mặc cho Nhạc Kính Tùng có ngốc đến mức nào cũng nhìn ra đây là tranh vẽ Nhạc Tâm La.
Ninh Dạ cười lạnh: “Nếu không phải bà tổ cô của ngươi, ta còn khách khí với ngươi một chút. Trở về nói với Nhạc Tâm La, sau này người của Nhạc gia mà dám chọc ta, ta tuyệt đối không khách khí đâu.”
Nhạc Kính Tùng còn định nói gì đó nhưng đã bị Trường Mi gạt khỏi chiến đài.
Hắn nhìn Ninh Dạ, định nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Chuyện nhà sư tỷ đệ người ta, mình đừng nhúng tay vào thì hơn.
Đừng nhìn Nhạc Tâm La có vẻ vô trách nhiệm với vị sư đệ này, ra vẻ lười nhác, nhưng nếu ai tưởng cô nàng này tốt tính, thế thì rõ là ngu xuẩn.
Trận chiến này cũng khiến mọi người hiểu được thực lực chênh lệch xa tới mức nào.
Vì vậy mấy trận quyết đấu tiếp theo, người khiêu chiến cũng không dám hung hăng, có gì hơi bất thường là nhận thua. Tuy tên Ninh Dạ này không giết người, nhưng rất đáng ghét.
Bị đánh bại, thân thể không sao, nhưng mặt mũi thì mất sạch.
Kết quả là bảy trận tiếp theo Ninh Dạ chẳng cần nghỉ ngơi tới một lần.
“Chẳng lẽ hắn có thể không nghỉ ngơi lần nào mà một đánh mười?”
“Còn là cao hơn nửa cảnh giới.”
“Quan trọng là trong một năm nhập môn người ta hoàn toàn không kiềm chế cảnh giới.”
“Đúng vậy, nếu chuyện này mà đồn ra thì rõ là mất mặt.”
“Chắc cũng không mất mặt lắm? Thất Cực có nhiều chân truyền như vậy, đâu phải chưa từng có chuyện áp đảo mọi người.”