Chương 1168 So kiếm
“Nhưng đây là lần đầu tiên có chuyện đánh một lèo cả mười người.”
“Đúng rồi, Nghê Hồng Tiên Tử còn bị thay y phục.”
“Ngươi đừng nói nữa, hình tượng mới của cô ấy cũng không tệ mà.”
Mọi người nhỏ giọng trò chuyện.
Trong lúc bàn luận, người khiêu chiến mới đã xuất hiện.
Lần này là một nam nhân mặc áo đen, sau lưng còn có thứ gì đó như con rối gỗ.
“Con rối?” Ninh Dạ hứng thú.
Lang Gia các đúng là bao hàm toàn diện, hạng người nào cũng có.
Y dùng pháp thuật chuyển sinh tu hành, tương đương với trải qua một cuộc sống mới. Trong tình huống này, hoặc là tiếp tục sở trường, hoặc là bù đắp thiếu sót.
Ninh Dạ là kẻ có chí hướng lớn, vì vậy phương hướng theo đuổi là bù đắp thiếu sót, đằng nào cũng có đại đạo của bản thể ủng hộ, y cũng không ngại nghiên cứu thêm một số bàng môn tạp học.
Năm xưa tiếp xúc rất gần với Mộc Khôi tông nhưng không nghiên cứu nhiều về thuật con rối của Mộc Khôi tông, bây giờ hiếm lắm mới có cơ hội tìm hiểu, lập tức thấy hứng thú với con rối của người này.
Người áo đen kia đã nói: “Môn hạ Trọng Hải, Lang Diệt, xin Ninh thiếu chỉ giáo.”
Lang Diệt?
Ha ha, tên rất hay.
Ninh Dạ mỉm cười: “Hiểu rồi, ngươi tới đi.”
Lang Diệt không nói nhiều, áo đen phồng lên, con rối phía sau đã xông lên.
Con rối kia là bảo vật mà Lang Diệt dốc lòng chế tạo, toàn thân được làm từ linh tài đặc thù, cứng như tinh cương, công kích của tu sĩ Hoa Luân bình thường khó mà lay chuyển được nó, không cần cái khác, chỉ riêng con rối này đủ áp đảo đa số Hoa Luân.
Còn chưa nói tới bản thân Lang Diệt cũng có tu vi không yếu, ngay lúc con rối xuất kích, Lang Diệt đã niệm đôi lời, mặt đất xuất hiện cơn sóng màu đen, vô số móng vuốt chụp vào Ninh Dạ.
Đồng thời trong tay Lang Diệt còn xuất hiện một mũi Vô Phong tiễn, ném về phía Ninh Dạ.
Con rối cận chiến, pháp thuật ràng buộc, quỷ tiễn tập kích, đây là thủ đoạn Tam Tuyệt Liên Kích của Lang Diệt, rất nhiều người biết nhưng đều không làm gì được hắn.
“Không tệ!” Ninh Dạ nhíu mày.
Với tu vi của Lang Diệt, sử dụng thủ đoạn này thậm chí có thể đấu với Ninh Dạ năm xưa, trong tình huống không sử dụng ảo thuật, Ninh Dạ cũng không chắc mình sẽ thắng được.
Quả nhiên đại tinh giới cấp bảy như Thiên Trung giới cũng có chỗ bất phàm, tùy tiện tìm một đệ tử cũng có thực lực như vậy.
Đương nhiên, chắc chắn Lang Diệt cũng không thể tùy tiện mà thắng được mình.
Thời khắc này Lang Diệt nhìn Ninh Dạ, cười lạnh nói: “Tuy Thiên Hoa kiếm biến hóa đa đoan, kiếm đạo sắc bén, nhưng không phá được phòng ngự của con rối chỉ là vô dụng. Đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi thủ đoạn đều là vô nghĩa!”
Hắn vừa dứt lời, lại thấy Ninh Dạ đặt một tay lên đầu con rối của Lang Diệt: “Con rối của ngươi không tệ, ta lấy.”
Khoảnh khắc sau Lang Diệt kinh hãi phát hiện liên hệ giữa bản thân và con rối đã đứt đoạn.
Sao hắn lại đoạt được quyền khống chế con rối của ta?
Làm sao hắn làm được?
Lang Diệt không thể tin nổi.
Nhưng sự thực mặc kệ hắn có tin hay không, vì ngay khoảnh khắc sau con rối kia đã xoay người xuất quyền, đánh thẳng vào Vô Phong tiễn của hắn, còn thuận tay ngoắc một cái, tóm lấy mũi tên.
Đồng thời Ninh Dạ đã thi triển Thiên Hoa kiếm, từng điểm kiếm hoa hiện lên, mỗi đóa hoa đều đánh lên đám quỷ thủ mịt mờ kia, trực tiếp phá hủy pháp thuật này.
Không đợi Lang Diệt phản ứng lại, thần khí đã chỉ vào yết hầu Lang Diệt: “Sư huynh, ngươi thua rồi.”
“Cái gì?” Lang Diệt còn chưa kịp phản ứng, Ninh Dạ đã tóm lấy hắn, quăng một cái, ném Lang Diệt ra khỏi chiến đài.
Lang Diệt còn định vòng về, tu sĩ Vô Cấu đã vung ra một luồng tiên lực, ngăn cản Lang Diệt: “Ngươi thua rồi, không thể quay lại.”
Lang Diệt la hét: “Con rối của ta! ’
Thua thì thua, giờ quan trọng là mất con rối!
So với mất đi con rối, thất bại không phải vấn đề, Lang Diệt đã không còn quan tâm tới chuyện này.
Trường Mi Thượng Nhân đã nhìn về phía Ninh Dạ: “Ninh Dạ, quyết đấu công bằng, theo lý mà nói không được cướp đoạt thứ gì của đối phương.”
Ninh Dạ tiện tay ném Vô Phong tiễn trở lại cho Lang Diệt: “Trả lại ngươi. ’
“Ta không nói cái này!” Lang Diệt tức tới nổ phổi hô: “Con rối của ta!”
Ninh Dạ cười ha hả: “Cho ta mượn chơi mấy ngày rồi sẽ trả cho ngươi.”
“Không được! ’ Lang Diệt hô to.
Ninh Dạ sắc mặt trầm xuống: “Sư huynh, ngươi phải nghĩ kỹ đấy. Đúng là quyết đấu trên võ đài không được cướp đồ của đối phương, nhưng đánh nát trong trận chiến không phải trái quy tắc.”
Nói xong y liếc mắt nhìn con rối.
Động tác của con rối cực kỳ nhanh chóng, “rắc” một tiếng đã tháo một cánh tay của mình ra.
“Ngươi...” Lang Diệt sợ tới mức run rẩy, không dám nói gì nữa.
“Không ý kiến gì đúng không?” Ninh Dạ mỉm cười, quay sang nói với Trường Mi: “Hắn đồng ý cho ta mượn thứ này chơi mấy ngày.”