← Quay lại trang sách

Chương 1169 Hiên Viên 1

Nói xong đã cất con rối vào túi trữ vật, nói: “Một tháng sau sẽ trả lại cho ngươi.”

Lang Diệt kêu to: “Ngươi đã nói rồi đây! Hai vị đại sư Trường Mi, Hoành Kiếm cũng đã chứng kiến.”

Ninh Dạ vẻ mặt không vui: “Ta nói một tháng sau sẽ trả ngươi là một tháng sau chắc chắn sẽ trả ngươi. Nhưng ngươi nhất quyết kéo hai vị thượng nhân làm người chứng kiến. Hừ... ta chỉ nói sẽ trả ngươi chứ có nói sẽ trả ngươi trọn vẹn hay mảnh vụn đâu.”

Lang Diệt ngớ người, chỉ có thể nhìn hai vị tu sĩ đại lão bằng ánh mắt tội nghiệp.

Dáng vẻ cường đại thần bí mà hắn khổ tâm chế tạo, thời khắc này hoàn toàn sụp đổ.

Trường Mi nhíu mày, khổ nỗi lông mày quá dài, cứ như bay khỏi mặt Trường Mi.

“Ninh Dạ, đừng quá đáng. ’

“Trường Mi Thượng Nhân, ta không làm gì quá đáng đâu.” Ninh Dạ vẽ mấy vạch, dưới lớp gạch cứng rắn đã xuất hiện một gương mặt nữ nhân lờ mờ, tuy không rõ ràng nhưng vẫn thấy được là Nhạc Tâm La.

Y hung hăng đạp lên đấy mấy cái.

Thế là Trường Mi đã hiểu.

Ninh Dạ đang nói với hắn, ta còn dám giẫm Nhạc Tâm La dưới chân, ngươi đừng có cậy già lên mặt với ta.

Thôi được, ngươi là đệ tử chân truyền, ngươi trâu bò.

Trường Mi dứt khoát im lặng.

Cuối cùng Hoành Kiếm Thượng Nhân vốn khá ít lời phải lên tiếng: “Người tiếp theo.”

Lần này người đi ra là Diệp Cô.

Hắn có vẻ chẳng hứng thú gì, cứ thế đi tới giữa chiến đài, ngay lúc mọi người đều cho rằng hắn sắp thi triển tuyệt chiêu gì thì hắn giơ tay lên nói: “Bỏ quyền.”

Sau đó cứ thế đi vòng về.

Đám người xôn xao.

“Diệp Cô, con mẹ nó ngươi lại chơi trò này!” Không ít người dồn dập hô hào.

“Hắn là Diệp Cô?” Ninh Dạ lại thấy hứng thú.

Cái tên Diệp Cô này cũng coi là danh nhân trong Lang Gia các.

Nhưng không phải tiếng tốt mà là người người căm ghét phỉ nhổ.

Vì kẻ này thấy có lợi thì lao ra chiếm, thấy nguy hiểm thì rụt cổ về.

Đừng nhìn hắn đứng hạng hai Anh Tú bảng, nhưng được gọi là kẻ không xứng với hạng nhai nhất.

Vì mỗi khi hắn xuất thủ, hoặc là nhân lúc người khác kiệt sức, hoặc khổ tâm nghiên cứu đối thủ, tìm ra nhược điểm đối thủ, tập kích vào chỗ yếu, thậm chí còn có chuyện mua chuộc đối thủ biểu diễn. Chuyện này có bằng chứng thép, vì hắn đã thừa nhận.

Nói tóm lại, tất cả chiến tích của hắn không cái nào chứng minh được thực lực của hắn, có người còn đoán, có lẽ thực lực thật sự của hắn còn không bằng Lang Thiên Quân xếp hạng mười, nhưng vẫn lừa bịp leo lên.

Vì vậy không ai chịu phục hắn.

Do đó Diệp Cô bỏ quyền cũng không khiến mọi người ngạc nhiên, thậm chí không ai đánh cược trận này.

Chỉ tức giận là tên này lại dùng cách cũ khiến mọi người thất vọng; đúng là chưa từng khiến người ta thất vọng.

Ninh Dạ nhớ tên hắn, tuy y đang chiến đấu nhưng vẫn quan sát bên ngoài.

Thậm chí y còn để sát ý thấy lúc trước Diệp Cô là người duy nhất đặt y thắng Nhạc Kính Tùng.

Ninh Dạ không khỏi cười nói: “Ta giúp ngươi thắng hơn trăm viên linh thạch, tốt xấu gì cũng thể hiện chút thủ đoạn cho ta xem chứ.”

Diệp Cô dừng bước, ánh mắt khá kinh ngạc.

Đang trong chiến đấu mà vẫn phát hiện mình tham gia đánh cược?

Diệp Cô cười nói: “Ta không phải đối thủ của ngươi, đánh làm cái gì? Thoải mái nhận thua chẳng tốt hơn à? Đương nhiên, ta cũng không trông mong ngươi sẽ hiểu được đạo lý này.”

Ninh Dạ lập tức có cảm giác tri âm: “Nói không sai, thật ra xem xét thời thế cũng là một loại bản lĩnh, chẳng qua rất nhiều người không hiểu đạo lý này.”

Câu này vừa nói ra, mọi người đều im lặng.

Lúc trước Ninh Dạ ra tay, trông rất nhẹ nhàng, cũng không nói năng ngông cuồng, nhưng bản thân hành động lại ngông cuồng tới cùng cực, là loại người nói năng ôn hòa mà hạ thủ vô tình.

Hiếm khi thấy y khen người khác.

Ngay cả Diệp Cô cũng ngạc nhiên.

Không ai hiểu cách nghĩ của hắn, vì vậy cũng quen với chuyện người khác không thích hắn, không ngờ Ninh Dạ lại ủng hộ hắn?

Ngược lại Trường Mi Thượng Nhân khá bất mãn: “Hoang đường! Gặp trận lại lui, không có đấu chí, không có chí khí dũng khí, thế thì còn có gì?”

Cách nói của hắn được mọi người ủng hộ.

“Đúng vậy, cho dù có thua cũng phải chiến đấu đến cùng!”

“Sao lại tùy tiện nhận thua được!”

Mọi người dồn dập la hét.

Giờ thì Ninh Dạ lại khá hiểu bọn họ.

Vì đây là văn hóa của thế giới này.

Y từng rất nghi hoặc, vì sao rất nhiều tu sĩ nơi này biết không thể trêu vào những đại tiên môn mà còn dám trêu.

Xét cho cùng, thật ra vấn đề ở đây.

Văn hóa cũng là một loại truyền thừa, là một quan điểm giá trị, là thứ vô hình ràng buộc tất cả mọi người.

Còn trong Thiên Trung giới luôn nhấn mạnh tinh thần rút kiếm, cho dù biết không địch lại cũng phải so kiếm.

Chính vì vậy, cho dù là đại tiên môn cũng bị tán tu trêu chọc, nguyên nhân có thể có nhiều, nhưng căn bản là ở đây.